Chùm thơ hay nhất về tình cảm gia đình: tình cha mẹ, tình anh em, tình ông bà

Chùm thơ hay nhất về tình cảm gia đình: tình cha mẹ, tình anh em, tình ông bà

Tình cảm gia đình luôn là thứ tình cảm thiêng liêng nhất. Để nuôi con khôn lớn, cha mẹ đã phải tốn bao nhiêu mồ hôi, nước mắt, và bao điều không nói lên lời… Ngoài tình cha mẹ vô cùng thiêng liêng và cao quý, thì còn tình anh em, tình ông bà cũng vô cùng sâu sắc. Có thể nói gia đình là ngọn nguồn của hạnh phúc, của những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này. Hãy cùng cảm nhận tình cảm gia đình ruột thịt sâu nặng qua những vần thơ đầy xúc động.

thơ về tình cảm gia đình

Ảnh: Phụ nữ Gia đình.

Những bài thơ dưới đây chúng tôi chọn lọc và theo cảm nhận của chúng tôi là đã có độ chín về cảm xúc, lời thơ sâu sắc, mượt mà, trong sáng. Các bài thơ được phân ra thành bốn mục chính: Thơ về tình mẹ, thơ về tình cha, thơ về tình anh em, thơ về tình ông bà… để quý độc giả thuận tiện theo dõi. Đồng thời quý độc giả có thể xem phần mục lục của bài viết để đến nhanh bài thơ mình muốn xem.

»1. Thơ hay về tình mẹ

Mẹ ước

Giá mà mẹ bắt được rồng
Làm cho con cả cỗ lòng con ăn
Mẹ mơ luộc chín được trăng
Rau tập tàng nấu cua canh con dùng

Trứng trâu mà có trên rừng
Mẹ lặn mẹ lội mẹ lùng khắp non
Nhà mình khoai cõng lưng cơm
No ít hơn đói nhưng đơm thật thà

Tép tôm thay lợn thế gà
Rau dưa mắm muối cửa nhà ấm yên
Mẹ dù chẳng kiếm nhiều tiền
Thì vẫn cai sữa buồn phiền cho con…

Nguyễn Quốc Văn

Đôi vai gầy của mẹ

Con thương lắm đôi vai gầy của mẹ
Cả cuộc đời sương gió vì con
Dãi nắng dầm mưa mẹ vất vả mỏi mòn
Dành cho con để tuổi xuân ở lại

Năm tháng xa, con mong về chốn ấy
Mái tranh nghèo nơi mẹ vẫn ngóng trông
Con chỉ ước tóc mẹ đừng thêm bạc
Bên mẹ hiền con ấm cả mùa đông!

Tuấn Nguyễn

Chiều cuối năm

Chiều cuối năm đứng trên đường xứ lạ
Nhớ không ra một ngả để về quê
Mẹ ta đó có ngồi trông cánh quạ
Bóng chênh chao – sao chẳng thấy ta về

Người năm đó có nhìn ra quốc lộ
Ngóng đứng ngồi ôi mỗi chuyến xe qua
Chiều phố huyện sương mờ châm buốt mặt
Cánh hoa phai rơi nát cả hiên nhà.

Ta có lẽ sinh nhằm khi mùa đổi
Có tinh cầu cháy rụng xuống trần gian
Nên suốt kiếp bị đày đi khắp nẻo
Mắt đăm đăm tìm một bóng thiên đàng

Ngang qua núi thấy ngập ngừng sợi khói
Bếp nhà người giờ chắc đã sôi cơm
Mảnh trăng nhạt đã từ từ trở sáng
Để nghe mình nức nở chuyện ly hương.

Thiên Ngân

Xin kể chuyện mẹ tôi

Tuổi trẻ cuốn ta đi
Say với chuyện lên rừng xuống biển
Bước chân đi ngày càng xa miết
Mẹ lặng thầm ngồi đợi phía chiều quê

Mẹ thở dài mấy lúc ta nghe
Khi mải say về chân trời mới
Đi tới – từng bước chân đi tới…
Ngày mỗi xa dần tiếng ầu ơ

Mơ là Thánh Gióng từ thuở còn thơ
Nay vẫn cứ ngỡ mình xương đồng da sắt
Quê hương đã không còn bóng giặc
Sao vẫn thân cò mình mẹ quạnh hiu!

Rồi ta về quê cũ một chiều
Chợt hiểu vì sao thổn thức
Giản đơn một điều rất thực
Ai quên mẹ mình mà biết nhớ quê hương!

Cứ say sưa đeo đuổi những cung đường
Chức tước tiền tài sang giàu phú quý
Dăm chén rượu nồng những cuộc say tuý luý
Choàng cơn mơ tay trắng thế kia mà…

Hãy khắc vào lòng những cuộc chia xa
Để nhớ nơi có người ở lại
Để biết một lần khôn đổi bằng ngàn lần dại
Mẹ là chốn bình yên – nơi để quay về

Chốn bình yên là nơi để quay về
Đã biết thế từ ngày có mẹ
Hàng ngàn lần “Mẹ ơi!…” ta gọi khẽ
Và bao giờ cũng âu yếm nhất “Mẹ đây…”

Nằm giữa đồng nhìn những áng mây
Mây trôi những hình hài ẩn hiện
Ông bụt, cô tiên… có biết bao câu chuyện
Một câu chuyện lòng tôi xin kể: Mẹ tôi…

Trường Kiên

Thương mẹ, giận mình

Trong nắng vàng cây mặc áo xanh
Trắng trời mưa đông lại thay áo đỏ
Tinh nghịch gió giật ra từng mảnh nhỏ
Vãi đầy sân muôn đốm lửa phập phù.

Chẳng ngược về thu nấp bóng sương mù
Cũng không thiết tìm xuân phơi nắng ấm
Từng cánh rơi – từng cánh rơi – chầm chậm
Lá bàng rưng rưng ôm ủ gốc bàng…

Nhìn run rẩy cây – mưa gió phũ phàng,
Chạnh thương mẹ bao mùa đông sũng ướt
Một vòng tay cũng không cho người được
Con giận mình thua cả lá bàng khô!

Ngọc Hưng

Lời mẹ khuyên

Một buổi chiều tôi về quê mẹ
Hồn lâng lâng nhè nhẹ bước đi
Bâng khuâng cảm xúc lạ kỳ
Bao nhiêu thương nhớ lấy gì cân đong

Trời gió lạnh mà lòng vẫn ấm
Lời mẹ khuyên còn thấm trong tôi
Lớn khôn con nhé! Bằng người
Đừng chơi vơi giữa biển đời bao la

Những năm tháng sống xa quê mẹ
Có những khi lặng lẽ âm thầm
Vẫn như trong mạch nước ngầm
Để hòa cuộc sống lặng trầm thời gian

Mỗi bước đi muôn vàn sự kiện
Ngày lại ngày khả biến lạ lùng
Ra khơi vượt sóng nghìn trùng
Theo dòng đời cũng bão bùng đan xen

Sống quê người đua chen bươn chải
Bao nhiêu năm trở lại quê nhà
Vẫn dòng sông cũ hiền hòa
Làng quê dấu ấn đậm đà tình xưa
Quê hương! Trọn kiếp tôn thờ.

Cao Lành

Chiều về nhớ mẹ

Cứ chiều về, lại nhớ mẹ, bâng khuâng
Một năm rồi, con xa vòng tay mẹ.
Quá nửa đời người, vẫn thấy mình nhỏ bé
Trước mẹ hiền, cây đại thụ đời con.

Một năm rồi, xa mẹ yêu thương.
Là một năm, con chẳng tròn giấc ngủ.
Luôn bên con bóng hình của mẹ
Với những yêu thương nhắn nhủ đầy tròn.

Con biết, phía chân trời, mẹ vẫn nhớ thương con
Vẫn chăm lo cho con như ngày con còn bé
Như thể ấm êm vòng tay của mẹ
Cứ vẹn nguyên theo con suốt cuộc đời…

Huệ Đỗ

Mẹ, anh và Dê núi

Mẹ:

Ở nơi nào hun hút dãy Hoàng Liên
Con có thấu nỗi cồn cào của mẹ
Hãy chân cứng đá mềm con nhé!
Mẹ nghiêng vầng trăng dõi đợi bóng con về…

Anh:

Trên đỉnh núi kia có chú dê con nép mình bên sườn mẹ
Gió hú doạ không át được lời mẹ ru rất khẽ
Hơi ấm nào bằng tình mẹ chở che…

Rồi một ngày kia chú dê núi cất tiếng hát thi cùng gió
Đem bước chân thi với những nẻo đường muôn trùng để ngỏ
Sức trẻ tung hoành, khát vọng nào vơi

Ngày thả ngày trôi
sương thoảng lưng trời
miền hoang vời vợi
Mẹ mãi ngóng tìm
tím
hút
ngàn
non…

Còn con,
Con sợ một ngày kia chú dê núi trở về triền quê mẹ
Ngơ ngác kiếm tìm
bóng
mẹ
trong
trăng…!

Và Dê Núi:

Tôi là con dê lạc bước đi hoang
Khát sữa mẹ ngay từ khi rời mẹ
Chân chưa cứng, đá chẳng mềm khi còn tấm bé
Núi vỉa đá tai mèo hun hút đỉnh Hoàng Liên…

Tôi là con dê lạc bước đi hoang
Nhớ dáng mẹ ngay từ khi còn mẹ
Ăn gió uống trăng chưa lần rơi lệ
Mật đắng tận gầm chân tự chữa vết thương đời…

Tôi là con dê lạc bước đi hoang
Đứng giữa núi đồi tự do cất lời ca về mẹ
Mặc đá lẹm dưới chân, nhớ chờ con mẹ nhé
Dê núi sẽ về bên mẹ, mẹ ơi!

Nguyên Minh

Tiếng mẹ hát ru hời

Muốn dang tay ôm thật chặt mùa đông
Hôn những bông cúc xinh xinh màu tím
Gửi vào gió bao nhớ thương thầm kín
Có hương nồng nàn hoa sữa thơm loang.

Em muốn tan theo réo rắt tiếng đàn,
Dạ khúc đầu Đông du dương trầm bổng.
Gửi vào mùa bao yêu thương cuộc sống,
Thắm tình thân, tri kỷ bạn muôn nơi.

Em khát thèm tiếng mẹ hát ru hời,
Bàn tay ấm nồng đêm đông mẹ ủ.
Lời ru xưa bao tháng ngày không cũ,
Vẫn ngọt ngào ru em ngủ bình yên…

Minh Huế

Đã một thời

Mẹ thì đã xa rồi,
Đại dương cạn từ ngày ấy.
Chiếc đuôi cá vật vờ khó quẫy,
Tình thương bốc khói,
Biển hết nhiệm màu.

Ai bày đặt cuộc đời sinh nở,
Có biệt li, có vật đổi sao dời,
Vẫn biết vô thường là thế đó,
Con dụi mắt, cộm dòng bụi đỏ,
Ở nhà bên nghe khúc hát à ơi!

Đã một thời, mẹ bỏ quên thiếu nữ,
Gieo nụ cười, gieo khúc hát quanh nôi,
Phấn son nhạt nhòa,
Lặng lẽ hạt sương rơi,

Ngồi trong túp lều tranh,
Vo ve bầy muỗi.

Mẹ gánh gồng 30 năm chiến tranh,
Ngàn ngày rong ruổi.
Đặt vết chân trần trên dép lốp Trường Sơn,
Góa phụ đơn côi,

Ngóng chim trời,
Đếm vệt sao rơi…

Rồi con lớn lên,
Mang ba lô lép kẹp vào Nam,
Mẹ chẳng nói một lời
Dòng nước mắt hú tiếng còi tàu vang dội…

Hôm nay,
Như mỗi tối,
Con lại ngóng sao xa,
Có tiếng hát từ rất xa rất xa,
Một tinh cầu nào vọng lại…

Mẹ hãy cười vui,
Thôi, đừng khắc khoải,
Con đang nhẹ bước về nhà,
Thênh thênh đường ấy nở hoa…
Mẹ về cùng con Mẹ nhé!

La Vinh

Mẹ ta

Mẹ ta chưa bao giờ nghèo
Ổ rơm giầu có gió heo may trời
Áo tơi lá giấu mồ hôi
Mặt úp so đất, khoanh trời bằng lưng.

Mẹ ta chẳng quản khốn cùng
Nuôi năm con đủ cho chồng mùa xuân
Mưa phùn lạnh ngược từ chân
Mùa đông rét hết cả phần mùa thu.

Một đời ăm ắp âu lo
Chợ Lao gặp nắng, Đô Đò gặp mưa
Chợ Thượng mắm muối rau dưa
Áo cơm tằn tiện dư thừa ước mong.

Chiêm mùa phơi thóc chưa xong
Trong nhà trơ lại chỉ nong nắng trời
Gầm giường đã chật dãi khoai
Chưa qua ngày tám đã ngoài tháng ba.

Tết là tết mọi người ta
Hương hoa trời đất, hương hoa của người
Mẹ vui lợn đã đụng rồi
Một dây pháo tép đất trời nở hoa.

Phủ Dày mớ bảy mớ ba
Hát chầu Chúa Liễu nhớ ra phận mình
Chèo văn kính Đức Thánh Trần
Chùa Hương thả xuống sông phần buồn đau.

Mẹ ta không nghèo mà giầu
Hai vai gánh mọi nỗi sầu thế gian
Thiêng liêng, mộc mạc, niềm tin
Mẹ trao con cháu để thành người thôi.

Nguyễn Quốc Văn

Những ký ức về mẹ

Cơn mưa ấy hôm nay con gặp lại,
Tiết thu phương Nam không sùi sụt suốt ngày,
Cơn mưa ấy phải rồi,
Cơn mưa ấy…
Ướt sũng cơn mơ,
Ướt sũng bước con về..

Bao nhiêu năm xa mẹ rồi, hỡi mẹ?
Cứ mây đen rầm rập kéo chân trời ,
Con cứ muốn, như ngày xưa, còn bé,
Cuốn sách đánh vần,
Phập phồng chiếc áo tơi (*)…

Mẹ con mình đi qua Vũng Lội,
Con sững sờ nhìn chú ếch xanh,
Ngồi trầm lặng trên lá Bèn Môn,
Lắng mưa gieo lanh tanh tiếng ngọc…

Mẹ kéo con đi nhanh, để còn kịp học,
Mưa ràn rạt tơi bời,
Rụng những lá mồng tơi,
Mưa xuyên vào vai mẹ,
Ướt trong ướt ngoài,
Ướt cả nước mắt rơi…

Áo tơi cũ,
Ngăn gió Lào,
Ngăn những trận mưa rào,
Bóng ai đưa đón,
Cánh trắng cò sũng đón cơn mưa ,
Đen rầm phía Tây,
Trắng xoá phía Đông,
Ngằn ngặt phía Nam,
Thở than phía Bắc…

Hàng chục năm xa quê, xa mẹ
Mơ tuổi già,
Lành cơm áo,
Được về phụng dưỡng song thân…

Mong một ngày về giăng màn, xua muỗi,
Bóp bắp chân nhức thuở ấy đến giờ…

Rồi mẹ vào với con,
Vụng về, con trai chẳng biết nấu ăn,
Đút cháo hoa, mẹ cười móm mém…
Đêm khuya, mẹ cắn răng chịu trận
Thuốc ngủ uống hoài lờn giấc chẳng an…

Rồi đêm khuya,
Cơn mưa nào đã xối?
Sấm chớp ầm ầm…
Mẹ ra đi chẳng một lời than…

Mấy năm rồi mẹ nhỉ ?
Chiếc áo tơi ngày xưa cũ kỹ,
Con khóc ướt áo rồi,
Tuổi thơ lẫm chẫm…
Mẹ con mình đi qua Vũng Lội…
Chú ếch xanh ngày nào,
có hát với mưa rơi?

La Vinh

Chú thích: (*) Áo tơi hoặc áo lá là cách gọi một loại áo khoác hờ để tránh mưa nắng của người Á Đông từ xưa nay vẫn còn được dùng tuy ít hơn. Để làm áo tơi người ta dùng sợi cây móc để Chằm hoặc Nuộc những chiếc lá cọ vào nhau.

Mẹ là bình yên!

Con hỏi mẹ về…
Bình yên…!

Một ngày… con nhìn mẹ hỏi?
Mẹ ơi!… Bình yên là gì?
Sao đời nhiều truân chuyên thế?
Và lòng người thường đổi thay!

Mẹ cười … Nhìn con rồi bảo:
Với mẹ… Con là bình yên!
Ngoài kia nếu nhiều sóng gió
Về đây với mẹ, đừng buồn!

Bao ngày ngược xuôi tất tả
Thương tâm héo cả nụ cười!
Đi một vòng tìm vất vả…
Hoá ra… Mẹ là bình yên!

Thụy Du

Mái tóc mẹ

Con trở về căn nhà nhỏ đơn sơ
Nơi mẹ đã ấp ôm, chở che con bao tháng ngày gian khổ
Căn nhà xưa hằn sâu trong nỗi nhớ
Suốt một đời, mẹ tần tảo nuôi con!

Ngày qua ngày, con đã lớn khôn
Mái tóc mẹ thêm rất nhiều sợi bạc
Vai áo mẹ cũng sờn theo năm tháng
Để cho con có cuộc sống đủ đầy.

Nay, mẹ đã xa rồi!
Giữa chiều đông, con về, sao vắng vẻ
Căn nhà xưa đâu còn dáng mẹ.
Thắp nén nhang thơm, ấm nồng tình mẫu tử!
Mẹ – Căn nhà, che chở suốt đời con!

Huệ Đỗ

Xa xôi cách trở đôi miền

Mượn đêm nửa ánh trăng vàng
Ta soi lối cỏ bỏ làng xa quê
Chân trần rướm đỏ đường đê
Đi dạo ấy biết ngày về là đâu!

Hôm nay mây trắng mái đầu
Về làng, làng đó mẹ đâu mất rồi!
Trưa buồn tựa bức tường vôi
Vôi hồng quá bỗng nhớ môi mẹ hiền

Xa xôi cách trở đôi miền
Mẹ ơi có nhớ về phiên chợ nào
Đưa con qua trận mưa rào
Rét căm mẹ chịu ngọt ngào phần con

Mẹ cho một tấm lòng son
Xa vạn dặm vẫn nhớ con đường về
Đêm nay dưới ánh trăng thề
Có thằng bé khóc khi về làng xưa!

Trường Kiên

Bước chân mẹ

Gánh hàng rau nặng trên vai
Bước chân chậm rãi tháng ngày mẹ đi
Trên con đường vắng sá gì
Với người mẹ ấy những khi mưa dầm

Những ai phơi phới như xuân
Những ai cuộc sống muôn phần giàu sang
Tiền tiêu phung phí muôn vàn
Nhớ cho bao kẻ cơ hàn còn đây.

Bước chân mẹ ở nơi này
Chỉ mong nuôi tấm thân gầy đó thôi
Dù bao gian khó trong đời
Vẫn còn nét đẹp một thời xa xưa.

Hậu Kiêm

Dáng mẹ

Tan bão trời xanh lột xác
Cánh chuồn mỏng rướn bay cao
Cây lúa loi ngoi vượt nước
Thân rơm vàng rộm âu lo

Sông lũ, nước đầy, sóng dữ
Thuyền ai nép gió, nương bờ
Dáng mẹ lép gầy ngược gió
Lom khom ráng đỏ chiều xô

Vuốt lá, nâng cành lầm lũi
Bảy sắc cầu vồng vắt qua
Trời kia vẫn là của mẹ
Bão tan, sắc áo bạc màu.

Dưới vòm tre ta về gọi bạn
Mướp vàng sót nụ đơm hoa
Gió thu chớm ngoài bờ nắng
Lang thang mây trắng gọi về

Ngọc Quế

Chát mặn mồ hôi áo mẹ

Mặt trời lặn vào huyền diệu
Mấy canh là mấy thẳm sâu
Côn trùng râm ran nức nở
Đêm cùng ta đi bên nhau

Đêm đưa ta vào tĩnh lặng
Xa xa vẳng tiếng ru hời
Chát mặn mồ hôi áo mẹ
Vọng về từ thuở nằm nôi

Đêm đưa ta về dĩ vãng
Miếng trầu cay tiễn người đi
Sông quê đò ngang nặng chuyến
Ai hay đâu cuộc phận ly…

Đêm đưa ta vào thương nhớ
Gió hoang vấp trước hiên nhà
Người xưa mãi không về nữa
Một chiều hóa đá vọng phu

Bình minh ru vào giấc ngủ
Chập chờn sáng tối mông lung
Mới hay đêm dài mộng mị
Dòng trôi trôi đến vô cùng

Trang Nhung

Mẹ kể con nghe

Ảnh: Dkn.tv

Những vần thơ mẹ viết cho con

Những vần thơ mẹ viết cho con
Là hạnh phúc của một thời tuổi trẻ
Là mơ ước được nâng con trên vành nôi thơ bé
Như ngày xưa bà ấp mẹ trên tay.

Những vần thơ mẹ viết hôm nay
Mai con đọc và con sẽ nhớ
Những tháng năm và cuộc đời trăn trở
Có hạnh phúc nào bình dị đâu con?

Ngày mai, ngày mai con sẽ lớn khôn
Hạnh phúc ấy là niềm vui của mẹ
Hạnh phúc lớn lên giữa mưa nguồn, chớp bể
Nên hạnh phúc mẹ mong chờ.
hạnh phúc
Của riêng con!

Bùi Thái Phúc

Cây cao su – dáng mẹ

Cây cao su giống mẹ mình
Suốt đời tần tảo, dịu lành, thẳng ngay
Lá xòe như những ngón tay
Hứng mưa, lọc nắng, nuôi cây tháng ngày.

Nhựa thơm, dòng sữa của cây
Tựa như sữa mẹ – những ngày còn thơ
Mẹ ơi! Đến tận bây giờ
Con chưa viết được vần thơ ngọt ngào.

Nhưng dù đi đến nơi đâu
Trong con vẫn nỗi thẳm sâu nhớ về
Cây cao su giữa đồi kia
Thương như dáng mẹ chiều quê dịu hiền.

BL

Chiều nghĩa trang…

Chỉ đến khi mẹ mãi mãi ra đi…
Con mới hiểu hết tình yêu của mẹ
Con nghĩ mình đủ khôn, từng đi ra nơi chân trời góc bể
Chút công danh để thấy mình không nhỏ bé trước cuộc đời.

Con vẫn tự hào vượt qua mọi bão giông
Đã chống chọi với bao nhiêu thử thách,
Con đã vượt gian nan bằng bản lĩnh,
Bằng niềm tin, trí tuệ mẹ cho con.

Con cũng đã cho, đã tha thứ, cảm thông
Đã vượt qua mọi nỗi đau mở rộng lòng nhân ái
Mẹ đã dạy cho con điều ấy
Mẹ rất vui khi con biết thương người.

Con biết trái tim con yếu đuối.
Gặp tình là con lụy tình thôi
Và đâu riêng một thứ đó ở đời
Tiền bạc, công danh như mây bay gió thổi…

Con cứng cỏi như cái cây giữa trời bão nổi
Lại yếu mềm như một nhánh cỏ xuân
Giữa nhận và cho chẳng biết thứ nào hơn
Cái mất, cái còn chơi vơi trong nụ cười, tiếng khóc…

Chỉ đến khi mẹ ra đi mãi mãi….
Con mới hiểu ra con chỉ được một phần mong mỏi của mẹ thôi.
Con chưa làm được như mẹ cha,
những người thật tuyệt vời.

Con được yêu thương,
một tình yêu không bao giờ lo phản bội
Mẹ bao dung, hiểu con trong mọi nỗi.
Con bình yên trong tình mẹ bao la
Mẹ thế chấp cuộc đời cho chúng con mà…

Chỉ đến khi mẹ ra đi mãi mãi
Con thấm tận cùng niềm bất hạnh kẻ mồ côi
Trái đất bao la, con đơn độc giữa cuộc đời
Còn ai yêu thương con, chở che con như mẹ?

Chiều nghĩa trang…
lòng đau như xé.
Khi con biết thương…
thì đã muộn rồi!

Ánh Tuyết

Mẹ ơi

Con sợ lúc nào có một chàng trai đến với con,
Con sẽ nhớ người ta nhiều hơn nhớ mẹ,
Với tuổi thơ, con không còn thơ bé,
Dẫu nhà mình tất cả vẫn như xưa!

Con sợ mất đi một góc nhỏ riêng tư,
Mùa đông Nga, tuyết bay dữ dội,
Chẳng gợi nhớ một mùa hè nhiệt đới
Ngọn gió nồm và cái nắng hanh hao…

Con bận lòng với những vần thơ nơi đâu,
Truyện Kiều bỏ quên trong góc nhỏ,
Một cánh cò chỉ làm gợi nhớ
Một cái gì rất xa, rất xa…

Con muốn trở về mảnh ao nhà ta,
Hoa súng nở lung linh mùa hạ,
Hương thiên lý hôn lên đôi má,
Hương đi lẫn vào ánh trăng…

Cửa sổ nhà mình có mở hay không?
Tan học về, biết mẹ không đi vắng
Thấy trong lòng điều gì yên tâm lắm,
Dẫu ngoài đường tàn khốc nắng và mưa.

Con muốn trở về bỏng dại, ngây thơ,
Mải nghĩ vẩn vơ, để nồi cơm cháy,
Biết mẹ mắng oan, mà không dám cãi:
Con bận viết tiếp bài thơ.

Bây giờ con đi xa mẹ hơn,
Xa nhà mình, và tuổi thơ ở lại,
Năm tháng cứ trôi đi mãi mãi
Riêng phù sa đọng lại bến bờ…

– Nhưng, mẹ ơi,
Nếu có một chàng trai nào đến với con?…

– Con gái yêu, dòng sông của mẹ,
Con phải đi, đừng băn khoăn nhiều thế,
Dẫu cuộc đời dài rộng bao nhiêu
Sông chảy đến đâu chẳng có bến bờ,

Mẹ chỉ sợ những dòng sông không chảy
Mẹ mãi là một góc nhỏ riêng tư!

Bùi Thanh Huyền

Lời ru mẹ cất đâu rồi?

Nực nồng cả mấy tháng rồi,
Đêm qua mưa đổ, tưởng mùa vào mưa…
Thầm thì to nhỏ lời xưa,
À ơi, tiếng mẹ như vừa ru nôi…

Đêm dài, trời rộng, đời vơi,
Sao tình mẹ, cứ đầy nơi tận cùng?
Nơi cô đơn, chốn mông lung,
Con gặp mẹ, giữa lưng chừng tiếng ru..

mẹ ru con

Ảnh: Dkn.tv

Mẹ ơi, nhà mẹ nơi mô?
Cõi Mê con thấy mịt mù cõi Mê…
Con tin Mẹ đã trở về,
Đêm nay xao xác, lời thề, mưa rơi …

Bao đêm dầu dãi, Trăng ơi!
Tháng Tư khóc, lóng lánh trời mưa sa…
Trăng theo giọt ướt, giọt nhòa,
Mẹ theo con, tháng ngày xa, hóa gần…

Đầy trời, từng mảnh trăng Ngân,
Trăng không vỡ, chỉ ngại ngần ngắm soi…
Lời ru mẹ cất đâu rồi?
Rì rào mưa khẽ, phận người khẽ mưa.

Thương ơi, để đấy chờ mùa,
Ru ơi, giọng Mẹ đủ vừa mưa ru…

La Vinh

Mẹ ơi con đã về đây

Mẹ, mẹ ơi! con đã lại về đây
Được ôm ấp đôi vai gầy của mẹ
Được nũng nịu như hồi còn thơ bé
Trong yên bình bên mẹ, mẹ ơi!

Tháng năm trôi làm tóc mẹ bạc rồi
Từng từng sợi pha sương màu trắng xoá
Mắt con ngấn lệ, giọt lăn lăn ướt má
Thương mẹ nhiều, lòng nghèn nghẹn bâng khuâng.

Không nghĩ nhiều, sao buồn cứ trào dâng
Miền ký ức con ùa về, xao xác mãi
Tuổi thơ ơi, có bao giờ trở lại?
Để con nhỏ dần, và tóc mẹ chuyển xanh …

Mẹ chờ con về, cùng gói bánh, cùng ăn
Thương quê mình nghèo, bếp hồng lên sớm tối
Con luộc bánh, đôi chân trần tất tưởi
Mẹ bật cười: “là đúng thật bé con”.

Con cười giòn, đùa lại mẹ còn hơn:
“Ai lớn tướng, đã theo chồng rồi nhỉ”
“Lại sinh cháu cho bà bồng, bà bế”
“Không thể nào còn nhỏ bé nữa đâu”…

Rồi con lại đi, trong nằng nặng u sầu:
“Rằng phải về với chồng, bên con nhỏ”
Phận má hồng lấy chồng xa là thế!
Thương mẹ nhiều, nhưng đâu dễ về thăm…

Thanh Bình

Da diết chiều cuối năm

Da diết chiều cuối năm
Con ngước nhìn lên làn mây trời mỏng mảnh
Ngỡ khói bếp nhà mình vừa vương trong sương lạnh
Chợt quay quắt buồn,
thèm khát ngược về quê…

Con sẽ ùa về ngắt cỏ tím ven đê
Cài vào tuổi thơ con với ngọn khói đốt đồng vời vợi
Góp tiếng cười pha lê cùng lũ trẻ trâu cuối ngày rong ruổi
Gửi ánh mắt thiên thần theo vi vút cánh diều bay.

Con sẽ theo cha men dọc các luống cày
Nhặt lên những chú cua đồng ngác ngơ giương còng trong chiều giá rét
Sẽ dúi vào áo mẹ củ khoai nướng vội thơm lừng, cháy khét
Dù mẹ đang mải miết cắm xuống bùn những nhánh mạ xanh non.

Con sẽ ào về rúc vào ổ rơm thơm
Vẫy vùng hít hà cái mùi hương nắng gió đồng
đã ôm ấp con bao ngày tháng
Sẽ mân mê lượm những hạt thời gian trên mái tóc bà bạc trắng

Xâu chuỗi hạt tràng bà tụng niệm đêm đêm.
Ôi ký ức một thời…ký ức chẳng chịu ngủ im
Khi những chiều cuối năm con bất ngờ chạm vào gió bấc
Xa xót nhớ bàn chân mẹ, chân cha dầm trong bùn tê buốt
Để vững vàng trong từng bước con đi.

Thúy Hằng

Tiếng mẹ ru

Tiếng mưa thu, tiếng mưa thu mong manh
Như thực, như mơ vọng vào giấc ngủ
Gió se lạnh cho lòng con quặn nhớ
Khúc ca buồn mẹ ru những ngày xưa.

Bây giờ con đã đi xa
Cơn mưa dài mùa thu, cơn mưa nhanh mùa hạ
Cơn mưa chùng chình, cơn mưa vội vã
Cơn mưa nào không gợi nhớ một miền quê.

Con bồi hồi, thao thức lắng nghe
Tiếng mưa thì thầm như lứa đôi tự tình lao xao vòm lá
Mưa hát rì rào êm êm mái rạ
Mưa lộp bộp rơi trên tàu chuối vườn nhà.

Con uống tiếng mưa vào lòng như uống men say
Càng uống càng thấy lòng thêm khát
Cơn mưa đi, tiếng mưa thành khúc hát
Xao động hoài trong sâu thẳm hồn con.

Bình Nguyên

Thương mẹ những buổi ngày xưa

Con về lặng gió, chiều rơi
Phơ phơ tóc mẹ trắng trời nắng mưa
Con về nhớ buổi cày bừa
Còng lưng mẹ cấy, bóng trưa tảo tần.

Trăng xưa còn sáng sân đình
Hàng cau thêm đốt cho mình lạ quen
Xóm Chùa giờ chẳng gặp em
Mơ đôi tay dẻo hái sen thuở nào.

Xa bao mùa mận, mùa đào
Bãi còn bồi lở, sông nào chẳng đau
Ước dài rộng đến mai sau
Con về mẹ vẫn đỏ au miếng trầu

Sao Khang

Kính dâng lên mẹ

Trái tim mẹ rộng bao la
Làm con của mẹ mãi là bé thơ
Lo con đêm nắng ngày mơ
Giữa đời chật chội bơ vơ cuối đường

Lưng còng mái tóc phai sương
Cạn ngày ánh mắt nhìn vương vướng rồi
Con đi khắp đất quê người
Bậc thềm mòn vẹt, mẹ ngồi ngóng trông…

Lành nhường con, ấm dụm chồng
Áo dăm mụn vá… nỗi lòng đâu yên
Khó nghèo chẳng gợn buồn phiền
Cháu con nhờ cậy cứ biền biệt xa…

Quạnh hiu dột nát mái nhà
Hương trầm vẫn thắp thơm ra xóm làng
Con gái bưng bát cần sang
Mẹ san non nửa còn mang biếu người…
Phố đông, ai thiết tha mời
Thật thà mẹ chẳng thích nơi ồn ào
Lụi lầm thân cuốc bờ ao
Cọng rau, cái tép… thế nào cũng xong.

Mẹ ơi, thương mẹ xót lòng
Cả đời hình mẹ cài trong tim này
Thèm sà lòng mẹ giấc say
Cho tan bớt nỗi đắng cay rã rời.

Lăn trong cát bụi tơi bời
Không che lành nổi cái nơi mẹ nằm
Khuyết trăng rồi lại tròn rằm
Tháng qua, năm hết cứ thăm thẳm buồn.

Lời ru mẹ dưỡng phần hồn
Vịn vào con đã lớn khôn đến giờ
Với người con vẫn bé thơ
Dẫu còn lắm ngả chẳng lơ ngơ đường

Con se sợi nhớ sợi thương
Kính dâng lên mẹ sáng gương giữa đời.

Anh Đạt

Lá khỉ của mẹ

Con bị bệnh huyết áp
Mẹ nhổ hết cây vườn
Trồng cả rừng lá Khỉ
Đợi con về cuối năm.

Con xuống tàu gần sáng
Mẹ chong đèn suốt đêm
Mẹ giục vào tắm rửa
Dọn cả cỗ bàn lên.

Ăn xong mẹ trang trọng
Đếm bảy lá Khỉ Xanh:
“Đàn ông thế là đủ
Nhai uống vào nhanh nhanh
Rồi phải lên nằm ngủ
Chưa được uống chè xanh..”

Giả vờ ngáy khe khẽ
Mẹ kéo chăn mấy lần
Đêm mịt mùng kín mít
Mẹ rên thầm trong chăn.

Lên tàu, lại đất Nam
Mấy ngày mẹ rối rít
Mấy ngày con lăng xăng
Đây là cá Cửa Lò
Đây là kẹo Cuđơ
Đây vài lon lạc bóc
Trứng này cho con thơ.
Chở sản vật xứ Nghệ
Tiếp tế dân Sài Gòn:
“Tau biết cháu tau khổ
Cần gì mà thiệt hơn
Gửi mẹ chai dầu gió
Mua mẹ miếng cao su
Đôi nạng đã mòn vẹt
Trong ấy, chắc tốt hơn”.

Một năm rồi đó mẹ
Mình con xếp vali
Mình con ra bến đợi
Mình con lên tắc xi.
Mình con chân mệt mỏi
Mình con về hương khói
Mẹ đã về khuất núi
Mình con ai người đợi
Những đeo đai mỏi mòn.

Một gói báo vàng ố
Đứt dây tung đầy sàn
Phân vân đưa miệng nếm
Đây Khỉ Đỏ, Khỉ Xanh.
“Mẹ đã sao, phơi kỹ
Bệnh tình cần lo xa
Nam, đàn ông, bảy lá
Chín lá cho đàn bà
Sáng Khỉ đỏ, chiều xanh
Con hãy nhớ cho kỹ”…
Tấm giấy nhòa rất nhanh.

Mẹ ơi con đã về
Ảnh bàn thờ mẹ đón
Nụ cười hiền thửa xưa
Đêm nay con thức trọn
Không nghe tiếng thở dài
Bóp bắp chân nhức mỏi
Lung linh trong sương khói
Một nụ cười bao dung.
Đặt vali vào trong
Góc tối, còn một gói
Mở ra, con bối rối
Lại Khỉ đỏ, Khỉ xanh.
Một bức thư gấp vội
Nét chữ quen thật quen:
“Con hãy uống cho khỏe…”

Sao tay con run run
Sao mắt con đẫm lệ
Vai so giật từng cơn?
Mẹ ơi trên chốn ấy
Chắc không còn mùa đông
Không gió mưa tầm tã…

Cả đời mẹ vất vả
Cả đời mẹ bao dung
Vườn lá khỉ xanh tốt
Không còn người coi chăm
Mắt con nhòe hương khói
Ơn sâu chặt cõi lòng…

La Vinh

mẹ ru con, thơ cho bé

Ảnh: Dkn.tv

Con gái yêu, dòng sông của mẹ!

Mẹ ơi,
Con sợ lúc nào có một chàng trai đến với con,
Con sẽ nhớ người ta nhiều hơn nhớ mẹ,
Với tuổi thơ, con không còn thơ bé,
Dẫu nhà mình tất cả vẫn như xưa!

Con sợ mất đi một góc nhỏ riêng tư,
Mùa đông Nga tuyết bay dữ dội,
Chẳng gợi nhớ một mùa hè nhiệt đới
Ngọn gió nồm và cái nắng hanh hao…

Con bận lòng với những vần thơ nơi đâu,
Truyện Kiều bỏ quên trong góc nhỏ,
Một cánh cò chỉ làm gợi nhớ
Một cái gì rất xa, rất xa…

Con muốn trở về mảnh ao nhà ta,
Hoa súng nở lung linh mùa hạ,
Hương thiên lý hôn lên đôi má,
Hương đi lẫn vào ánh trăng…

Cửa sổ nhà mình có mở hay không?
Tan học về, biết mẹ không đi vắng
Thấy trong lòng điều gì yên tâm lắm,
Dẫu ngoài đường tàn khốc nắng và mưa.

Con muốn trở về bỏng dại, ngây thơ,
Mải nghĩ vẩn vơ, để nồi cơm cháy,
Biết mẹ mắng oan, mà không dám cãi:
Con bận viết tiếp bài thơ.

Bây giờ con đi xa mẹ hơn,
Xa nhà mình, và tuổi thơ ở lại,
Năm tháng cứ trôi đi mãi mãi
Riêng phù sa đọng lại bến bờ…

– Nhưng, mẹ ơi,
Nếu có một chàng trai nào đến với con?…
– Con gái yêu, dòng sông của mẹ,
Con phải đi, đừng băn khoăn nhiều thế,
Dẫu cuộc đời dài rộng bao nhiêu
Sông chảy đến đâu chẳng có bến bờ,
Mẹ chỉ sợ những dòng sông không chảy
Mẹ mãi là một góc nhỏ riêng tư!

Bùi Thanh Huyền

Vết sẹo trên tay mẹ

Mùa hè thì nóng bức
Sóng nước thì trong xanh
Mặt trời thì rực rỡ
Mắt trẻ thơ long lanh

Nhảy ùm theo dòng mát
Cậu bé sải tay bơi
Mẹ trên bờ kêu thét:
– Đằng sau…Ôi con ơi!

Cậu bé vội quay lại
Bàn tay mẹ nắm rồi
Cá sấu cũng trườn tới
Bàn chân đã…Ôi thôi!

Người trên bờ ráng kéo
Kẻ dưới nước điên cuồng
Tội nghiệp thân cậu bé
Máu loang ra đỏ lòm

May nhiều người giúp sức
Cậu bé thoát tử thần
Tấm thân như giẻ rách
Theo ngày tháng lành dần

Những phóng viên báo chí
Chụp sẹo chân dị hình
Câu khách nhiều kiểu ảnh
Kèm bao nhiêu lời bình

Hỏi cảm tưởng cậu bé
Về may mắn tái sinh
Vén cánh tay cậu chỉ
Vết sẹo dài thật kinh

Có móng vuốt của quỷ
Có cuồng điên của thú
Có đỏ đen nát nhàu
Có sần sùi nưng mủ

Cậu khẽ cười bối rối:
– Mẹ sinh ra hình hài
Tái sinh đời thứ hai
Từ sẹo này…Tay Mẹ

La Vinh

Sông La và mẹ tôi

Dập dềnh sóng nuớc sông La
Trôi trong bất tận, gần xa bồi hồi
Bể dâu một kiếp con người
Đêm nay, ta lại được ngồi với sông

Ầm ào, mưa thác cơn giông
Nhạt đường phố thị, mỏi trông bến bờ
Đêm càng khuya, tiếng gọi đò
Loang trên bến nước, mờ mờ mây sương

Chèo khuya, quẩy nuớc nhẹ nương
Mẹ ôm con với tiếng thương thở dài
Con đò chưa chở nắng mai
Gượng trôi ngang đếm ngày dài cách ngăn

Đạn bom cày nát tháng năm
Con xa mẹ, ở với ông, quê mình
Sông La một dải ân tình
Chưa vơi thương nhớ bóng hình mẹ tôi

Suốt năm trông tối ba mươi
Bến sông ngóng Mẹ từ trời bão giông
Chiến tranh, mẫu tử, xé lòng
Ăn xong Tết lại ngồi mong Mẹ về

Mờ mờ một dải sông quê
Đò ơi, thức ngủ dưới đê nắng vàng
Lao xao tiếng nước khẽ khàng
Về cơ quan, bến đầu làng, Mẹ đi

Sông La đau cuộc phân ly
Bóng con, bóng Mẹ, còn gì nữa đâu
Tháng năm dài, cuộc bể dâu
Chân trời xa, Mẹ qua cầu sáng nay

Ấu thơ, thiếu nữ, tháng ngày
Nhọc nhằn Mẹ gánh, sáng nay Mẹ về
Con thuyền ở mãi bên đê
Mẹ qua sông, để mãi về với sông

La Giang ơi nước còn trong
Cho ta nuớc mắt làm giông Sài Thành
Mẹ ta vượt thác, xuống ghềnh
Bán bưng, với cả đàn em héo gầy

Mặt hoa, da phấn thơ ngây
Chỉ La Giang với hàng ngày Mẹ soi
Ảnh thời thiếu nữ mẹ cười
Cho con rơi lệ giữa đời sông La

Ai bày ra cuộc can qua
Mẹ ta thất thểu rời nhà ra đi
Chuyển đò ngang, Mẹ thầm thì
Sông ơi, Mẹ nói những gì với sông

Sông ơi, chảy tiếp trăm năm
Chiếc nôi trên sóng, ta nằm sông ru
Lời ru có gió bốn mùa
Có tre xanh, có thân cừa ra sông

Lời ru có tiếng bão giông
Ầm ào mưa, những niềm mong, nghẹn ngào

La Vinh

Lời sám hối muộn màng

Con nợ mẹ cái ngày sinh nở
Mẹ đớn đau con lỡ bẫy bùng
Nợ mẹ khi gió bắc đêm đông
Thiếu chăn mẹ nhường con đủ ấm

Con nợ mẹ những ngày nắng nóng
Dưới nắng hè rát bỏng đôi chân
Quang gánh nặng vai mẹ tảo tần
Vai tím chai sần chân không mỏi

Nợ mẹ ngày đêm giông bão nổi
Chân lội bùn nước tới ngang lưng
Nợ mẹ khi đêm tối mịt mùng
Đi học nhóm mẹ thường đưa đón

Con nợ mẹ ngày cha đau ốm
Mẹ một mình khuya sớm chăm lo
Các cháu thơ khôn lớn đến giờ
Vẫn nhớ tiếng ầu ơ của mẹ.

Con nợ mẹ nhiều không thể kể
Cả đời con không thể đáp đền
Cầu xin vong linh mẹ khôn thiêng
Nghe tiếng lòng con gửi tới miền thương nhớ.

Dương Thị Bắc

Mẹ dặn con gái

Bẫy tình sa phải chăng con
Mà anh sâu mắt lại còn rậm râu
Quê thì tận đẩu đầu đâu
Tình trường tranh giải vàng thau có thừa

Cải già khéo ủ thành dưa
Bưởi mong nắng rám, mía chờ hanh heo
Nhà nghèo, cứ giữ nếp nghèo
Cành cao xin chớ có trèo, sảy chân!

Người khôn cử chỉ ân cần
Ngọt ngon đầu lưỡi, khéo dân lọc lừa
Cuộc đời mẹ lắm bàn thua
Chỉ mong con có nước cờ chắc tay

Phận càng cao, đức phải dày
Cầu mong Trời độ cơ may một lần
Mẹ xin nhận hết phong trần
Để duyên con được mười phân vẹn mười!

Đoàn Thị Lam Luyến

Gửi mẹ chút thơ ngây

“Nằm nghe tiếng trống, trống canh ba
Vừa giấc chiêm bao chợt tỉnh ra
Thiên hạ ai đều trong mộng cả
Việc gì mà thức một mình ta?”

Hôm nay đã mồng Tám tháng Ba
Một ngày trong năm lao xao là
Ba vạn sáu ngàn ngày lẻ nữa
Cơn lốc nào cuộn gió đêm qua?

Sáu chục niên lữ thứ xa nhà,
Tìm chút mái hiên trú mưa sa
Cơm áo làm cùn gươm hiệp sỹ
Tim quên cung bậc điệu thiết tha

Ký ức vô vi với mọi ngày
Thời-không, khánh tiết, tuổi thơ ngây,
Sinh nhật, sinh nhai không hoa chúc
Chỉ có mình ta với trời mây

Mẹ mất. Ta giật mình ngây dại,
Khi biết mỗi năm em gái đến tặng quà,
Phong thư nhỏ và bao nhiêu thiệp chúc
Của học trò, lộng lẫy những chùm hoa

Cả một đời nuôi con trong cơ cực đói nghèo,
Ta cơ cực, bước phong trần xa xứ
Đâu biết mẹ mình một thời thiếu nữ,
Cầm bông hồng môi thầm ước niềm yêu…

Mẹ mất một năm ta mới gửi,
Mấy bông cúc lơ thơ
Nhìn ta bỡ ngỡ
Tám tháng Ba gửi mẹ chút thơ ngây
Theo hương theo gió
Theo trắng làn mây..

La Vinh

Xót mẹ ngày bão

Sớm hôm nay mưa về mang theo bão
Cây ngả nghiêng vì gió rít ngang trời
Các phố phường giảm bớt dấu chân người
Nhưng vẫn có mẹ lậm chầm quẩy đôi quang gánh

Mấy mớ rau ướt mèm thân giá lạnh
Nón cũ rồi lá rụng rách tả tơi
Chợt loé lên khuôn mặt một nụ cười
Khi có khách hỏi mua: rau bán mấy?

Tuy từ xa nhưng nhìn ai cũng thấy
Mẹ lại buồn khi người khách đi qua
Nếp nhăn hằn khuôn mặt đối phong ba
Cùng đôi dép vẹt mòn, chân lội nước.

Tám, chín mươi? Tuổi xế chiều bạc nhược
Manh áo tơi phấp phới đỡ thân gầy
Chợt rùng mình niềm hoang hoải đâu đây
Dòng nhức nhối ùa về đan suy nghĩ.

Xót xa buồn một đời hoang phí
Sinh những đứa con, và nuôi chúng ngày đêm
Tuổi về chiều, không có đứa kề bên
Xoa dịu niềm đau thân yếu gầy của mẹ.

Oằn lưng cùng cuộc đời diệu vợi
Chợt nấc nghẹn lòng “Về với mẹ, con ơi…”
Trớ trêu thay, cũng một kiếp con người…

Vũ Trung

Nhớ mẹ tôi

Nhớ mẹ tôi xưa rất dịu hiền
Lam làm sớm tối, việc không tên
Nhẹ nhàng khuyên bảo đàn con dại
Lẽ phải, điều hay đâu dám quên!

Nhớ mẹ tôi xưa rộng tấm lòng
Giúp người nghèo đói, kiếp long đong
Bát cơm, manh áo thường san sẻ
Đắp đổi đầy vơi, thiệt cũng xong

Nhớ mẹ tôi xưa chăm lễ Phật
“Tu nhà, tu chợ trước tu chùa”
Bán mua sòng phẳng không lèo lá
Bầu bạn đông vui suốt bốn mùa

Nhớ mẹ tôi xưa tâm hiếu thảo
Nức tiếng họ hàng khen đảm đang
Kính trên, nhường dưới dù thua thiệt
Chỉ muốn chồng con được vẻ vang

Nhớ mẹ tôi xưa thường ao ước
Hoà bình trở lại, hết thương đau
Gia đình sum họp, đông cháu chắt
Phúc đức dành cho thế hệ sau

Xin mẹ an lòng nơi cõi thọ
Con cháu đang đi tiếp chặng đường
Mắt sáng, lòng lành, luôn vững bước
Như ngày xưa Mẹ đã nêu gương…

Trường Giang

Thơ gửi mẹ

Mấy hôm nay mưa nhiều
Trời se se trở lạnh
Mẹ có đỡ đau lưng
Mái nghèo thưa bốn vách.

Hạt mưa rơi tí tách
Bên cửa mẹ ngồi khâu
Dọc ngang trăm mũi chỉ
Mẹ lựa vải so màu…

Bàn tay già đọng lại
Bao nhọc nhằn lo toan
Từng đường kim chậm chạp
Thấm bền màu thời gian.

Đi từ mẹ, chúng con
Đã lớn khôn rồi đó
Hiểu con đường xa xôi
Dòng sông và biển cả.

Chênh vênh đèo dốc đá
Hoang vu dải đại ngàn
Chúng con như cây rừng
Bão dông không biết sợ.

Chỉ sợ khi chuyển gió
Trở trời mẹ đau lưng
Tháng năm cùng tuổi tác
Vời vợi những chờ trông.

Mẹ ơi, con cầu mong
Tuổi cao mẹ càng khỏe
Cho con thành thơ trẻ
Mặc áo lành mẹ khâu.

Mỹ Hạnh

Mẹ tôi quét lá bên đường

Vườn cũ bình yên im bóng tre
Sung rụng bờ ao nhãn trước hè
Mái lá nắng mưa người thưa vắng
Xoan chín vàng ươm tiếng chích chòe

Bố bảo trồng hoa đợi trẻ chơi
Đón dâu đã sẵn bụi măng mai
Em có sang nhà ba bốn bận
Tôi mải lang thang tận cuối trời

Theo mãi ánh sao đã tắt rồi
Lỡ lầm đằng đẵng tháng năm trôi
Mẹ tôi quét lá bên đường bụi
Thấy chuyến xe qua đứng ngóng người

Thế rồi bố mẹ rủ nhau đi
Bụi nhài nở lạnh những canh khuya
Rào gai rấp ngõ sân đầy lá
Bỏ mặc buồng cau nở lỡ thì

Hương hỏa cũng đành bán vậy thôi
Tôi thành kẻ lạ ở nhà tôi
Cây ổi già nua người sắp chặt
Thấy chủ vào sân chẳng dám mời

Hoa trắng, thôi đừng hoa trắng ơi
Mùa này phố huyện thơm rơm tươi
Ai qua nhắn bảo vườn cây cũ
Có gặp cũng rằng khách vãng lai.

Duy Thông

Nhớ mẹ một mùa xuân năm cũ

Cuối năm
Khăn nhung mẹ quấn vành dây
Áo nhung Hà Nội
Mẹ đi lễ chùa

Tuổi thơ én liệng như mơ
Gió giao mùa rộn bên tờ lịch bay

Mẹ tôi
Những mùa xuân cũ
Tay người chẻ lạt mùa xuân
Đêm khuya

Bánh chưng của mẹ vuông vừa
Bên nồi ánh lửa mắt thơ ngây.

Nhìn
Xa xa tiếng pháo rộ lên
Mùa xuân rộn đến bên thềm hoa

Xưa
Chỉ nhìn đôi mắt mẹ hiền
Thấy ra giọt lệ mẹ buồn nhớ quê
Biển dâu tang hải bề bề
Mẹ giờ đã bỏ chốn mê về trời

Giờ tôi lưu lạc xứ người
Mới hay lệ mẹ tái hồi mắt tôi
Mùa xuân lại nhớ mẹ thôi
Cúi đầu nghe gió đông thê thê

Buồn
Thương rằng
Xuân mẹ vấn vương
Mái đầu đã bạc cố hương xa vời!

Bích Hà

Một đời

Một đời xuôi ngược long đong
Một đời vai lệch lưng còng vì ai?
Một đời mưa nắng sần chai
Một đời củ sắn củ khoai, một đời!

Môt đời khản tiếng ru hời
Một đời không rứt những lời bảo răn
Một đời thiếu chiếu thiếu chăn
Một đời tóc bạc in hằn thời gian.

Một đời chẳng biết khóc than
Một đời chẳng chút kêu van ông trời
Một đời riêng của một người
Người mẹ kính quý vẹn mười trong con

Thương mẹ con gắng làm tròn
Chữ “nhân”, chữ “hiếu” tô son tháng ngày
Dù con đi khắp đó đây
Không bằng bên mẹ ngập đầy tình thương.

Thanh Bình

Viết tặng con trai

Ơi cái thằng Kỷ Sửu của mẹ ơi
Con là chú Trâu Vàng hay Trâu Sứt
Mới trong bụng mẹ thôi con đã nằm ngôi ngược
Năm tuổi đầu con “náo loạn thiên cung”.

Nhà mình giờ có khác chiến trường đâu
Bố dọn con bày – mẹ thu con vứt
Nhưng mẹ biết nếu con không biết nghịch
Mẹ lại càng buồn và sốt ruột hơn.

Bố mẹ chờ từng lẫm chẫm đầu tiên
Từng tiếng bi bô, từng lời ngọng nghịu
Khi con đau lòng mẹ như thắt lại
Khi con cười sáng ấm cả ban mai.

Mấy lời này mẹ viết tặng con trai
Gọi là thơ hay gì gì cũng được
Con hãy là một chú Trâu nỗ lực
Cày sâu cánh đồng tri thức nghe con!

Hồng Oanh

Tình mẹ

Đêm chọn von gió gọi mùa
Nhà ai vọng tiếng ru đưa dập dờn
Chênh vênh lạnh thấm qua hồn
Mẹ ơi! Nhớ mẹ nhiều hơn lúc nào!

Võng đay kẽo kẹt ca dao
Ngẩn ngơ chú Cuội, lao xao cánh cò
Bóng trăng nghiêng bóng con đò
Chiếc gương cổ tích xưa vò võ soi

Mẹ không đụng vốn chia lời
Lệ chan đổi tiếng con cười vẹn nguyên
Gối tay êm những dịu hiền
Đổi cho con giấc thần tiên thuở nào

Trâng trâng mắt dõi ngàn sao
Thấy như thấp thoáng trên cao mẹ già
Mẹ như là khúc dân ca
Như là núi hỗ, như là biển sâu

Đời ai khi tắm bể dâu
Mới hay tình mẹ nên câu vĩnh hằng
Đêm mơ bay tới cung trăng
Bỗng dưng con gọi mơ màng: Mẹ ơi!

Cõi trần cũng chỉ cuộc chơi
Nếu bàn tay mẹ xa rời tay con
Ước gì quẳng gánh càn khôn
Để về bên mẹ lon ton một ngày

Đêm tàn khô mắt lệ cay
Mẹ đâu mãi ở cõi này ru ta
Mẹ ơi! Trong những nhạt nhòa
Lời yêu thương mãi đậm là mẹ thôi…

Đinh Kim Chung

Mẹ và lúa

Chiều xuống trên cánh đồng xa
Mẹ còn mải gặt, sương sa khắp đồng.
Thân lúa gày nặng trĩu bông
Như lưng còng mẹ in trong ráng chiều.

Cơm tôi ăn vị đậm nhiều
Thấm mồ hôi mẹ bao nhiêu tháng ngày.
Thì con gái, lúa tròn đầy
Mà nay thân lúa hao gầy nắng sương.

Như hình bóng mẹ thân thương
Nhựa thanh xuân mẹ chắt dồn cho con.
Đâu rồi cái thuở chân son
Đâu rồi gương mặt trăng tròn đôi mươi.

Nhọc nhằn tất tả ngược xuôi
Hằn lên nét mặt, một đời lo âu .
Dãi dầu bạc phếch áo nâu
Khô rồi suối tóc, mái đầu bạc phơ.

Chợt nhìn dáng mẹ cuối bờ
Ngổn ngang thóc rạ, câu thơ nghẹn lời.
Chúng con, hạt lúa, mẹ ơi
Kết tinh từng giọt nắng đời mẹ đong.

Nắng mưa, thân lúa làm đòng
Nắng mưa, đời mẹ chờ mong tháng ngày.
Lúa ơi, những hạt tròn đầy
Đừng phụ lòng mẹ, nghe này, lúa ơi!

Lương Bảo

Tình thương mẹ hiền

Oằn vai lam lũ một đời!…
Mẹ mong con Mẹ nên người Mẹ vui!
Công ơn của Mẹ dưỡng nuôi…
Làm sao trả hết kiếp người này đây?

Áo sờn che tạm vai gầy…
Mồ hôi, nước mắt đong đầy tình thương…
Trãi qua bao nỗi đoạn trường…
Con giờ mới hiểu tình thương Mẹ hiền.

Ngọc Nghĩa

Về thăm mẹ

Con về thăm mẹ, chiều chớm hạ
Trời xanh mây trắng nhạt nắng lên
Mẹ hiện về trong mờ ảo khói hương
Vẫn sắc áo nâu,

miệng nhai trầu,
môi thắm đỏ
Nét mặt rạng ngời,
với nụ cười tươi

Như biến tan rồi vất vả gian truân
Giữa chốn nhân gian,
nghiệp đời trăm ngả
Con đường trở về là hỷ xả từ bi

Bao tháng ngày con vẫn khắc ghi
Những lời mẹ ru thời thơ ấu
À ơi.. ơi à ơi

Tránh làm điều ác, xóa sân, si
Buông bỏ tâm tham, phiền não chược
Tạo phước lành, kết duyên thiện căn
Hạnh phúc,
hạnh phúc vô thường lai.

Con đường chúng con đi
Phản bổn quy chân gian nan vất vả
Vẫn vững lòng vì có mẹ trên cao
Dõi theo con giữa cõi người sương gió

Chợt nhẹ lòng,
huyền ảo khói trầm hương…

Thuy Tran

Nuôi con, tình mẹ dẻo thơm một đời

Dẫu là cát bụi nguyên sơ
Phù trần – đâu dễ bước hờ hững đi…
Bẻ cong cái tuổi xuân thì
Mẹ lo gồng gánh từ khi theo chồng

Xứ nghèo, bếp lửa chiều đông
Cứ nhen nhúm mãi chút lòng rạ rơm
Giọt mồ hôi đổi chén cơm
Nuôi con, tình mẹ dẻo thơm một đời

Nao lòng giọng hát à ơi
Bỗng nghe chớp giật cuối trời thênh thang
Khẳng khiu mướp đắng, trầu vàng
Sức đâu mà gánh gian nan cõi này?

Mẹ về nội cỏ, ngàn cây
Phiêu diêu trời đất, tháng ngày bao la
Con lầm lũi cõi người ta
Nhớ thương từng giọt mắt nhoà mẹ ơi!…

HM

Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa…

Bần thần hương huệ thơm đêm
Khói nhang vẽ nẻo đường lên niết bàn
Chân nhang lấm láp tro tàn
Xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào

Mẹ ta không có yếm đào
Nón mê thay nón quai thao đội đầu
Rối ren tay bí tay bầu
Váy nhuộm bùn, áo nhuộm nâu bốn mùa

Cái cò… sung chát đào chua…
Câu ca mẹ hát gió đưa về trời
Ta đi trọn kiếp con người
Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru

Bao giờ cho tới mùa thu
Trái hồng trái bưởi đánh đu giữa rằm
Bao giờ cho tới tháng năm
Mẹ ra trải chiếu ta nằm đếm sao

Ngân hà chảy ngược lên cao
Quạt mo vỗ khúc nghêu ngao thằng Bờm…
Bờ ao đom đóm chập chờn
Trong leo lẻo những vui buồn xa xôi

Mẹ ru cái lẽ ở đời
Sữa nuôi phần xác, hát nuôi phần hồn
Bà ru mẹ… mẹ ru con
Liệu mai sau các con còn nhớ chăng?

Nhìn về quê mẹ xa xăm
Lòng ta – chỗ ướt mẹ nằm đêm xưa
“Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
Miệng nhai cơm búng, lưỡi lừa cá xương…”

Nguyễn Duy

Ngày của mẹ

Vất vả từ thuở còn son
Nay ngày của Mẹ mà con chưa về
Đường dài con vẫn mải mê
Ân tình, nhân nghĩa, lời thề nặng vai.

Tóc huyền nay đượm sương mai
Nỗi lòng Mẹ cũng nguôi ngoai, dịu dần
Con ghi ơn Mẹ ngàn lần
Con tạc nghĩa Mẹ muôn phần kính yêu.

Mẹ cho con thật là nhiều
Hoa thơm, trái ngọt, lẽ điều phải hay
Suốt cuộc đời Mẹ dang tay
Đón đàn con nhỏ đêm ngày chờ mong.

Vẫn là dòng giống Lạc Long
Mẹ Âu Cơ mãi là vòng tay êm
Canh khuya bóng Mẹ bên thềm
Lời ru, câu ví con thêm lớn dần

Trưởng thành – con vẫn rất cần
Mẹ bên con mãi – là xuân cho đời
Ngày của Mẹ – con dâng lời
Công ơn của Mẹ trọn đời con ghi.

Xuân Miền

Mẹ tôi

Có bà lão áo the thâm, tóc trắng
Răng nhuộm đen chiếc mất, chiếc còn
Theo nhịp mõ, bước lên chùa: Mô Phật!
Nắm hương hồng một sắc ước mong…

Đi theo sau ba bốn đứa bé con
Níu vạt áo, lon ton hớn hở
A di mô đà Phật, tôi cầu
Cho nước non thanh bình, hết khổ…

A di mô đà Phật, tôi cầu
Cho cháu con muôn đời hết nợ…
Có bà lão thắp nhang trong ráng đỏ
Vọng Cung chiều, lơ lửng tiếng chuông khua…

Nguyễn Quốc Văn

Phận má hồng

Mẹ ơi con đã về đây
Được ôm lại đôi vai gầy của mẹ
Được nũng nịu như hồi con nhỏ bé
Trong yên bình bên mẹ, mẹ ơi!

Tháng năm trôi làm tóc mẹ bạc rồi
Từng từng sợi pha sương màu trắng xoá
Mắt ngấn lệ khi nhổ từng sợi bạc
Thương mẹ nhiều, lòng nghèn nghẹn bâng khuâng

Không nghĩ nhiều sao lòng cứ trào dâng
Miền ký ức ùa về đan xen mãi
Tuổi thơ ơi có bao giờ trở lại?
Tôi nhỏ dần, rồi tóc mẹ lại xanh …

Mẹ chờ tôi về cùng gói bánh, cùng ăn
Thương quê nghèo, bếp hồng lên sớm tối
Tôi luộc bánh, đôi chân trần tất tả
Mẹ tôi cười: “mày đúng thật bé con”

Tôi cười giòn đùa lại mẹ của tôi:
“Con đã lớn, đã có chồng rồi đấy”
“Đã có con; cháu để bà bồng bế”
“Không thể nào còn nhỏ bé nữa đâu”…..

Tôi chào mẹ trong nặng trĩu u sầu:
“Con phải về bên chồng, bên con nhỏ”
Phận má hồng lấy chồng xa là thế
Thương mẹ nhiều nhưng đâu dễ về thăm…

Vũ Trung

Hình bóng mẹ

Mùa xuân nối tiếp mùa xuân
Hình như tóc mẹ có phần bạc hơn
Con đi gom hết gió luồn
Để cho mẹ khỏi lạnh run những ngày

Xuân về trên cánh vai gầy
Nụ cười mẹ gánh đong đầy gian nan
Rượu đào cạn chén hồng hoang
Cho lòng chung thủy vẹn tròn trước sau

Mùa xuân trên những hàng cau
Mẹ ươm đôi lứa từ đầu còn xanh
Thật thà như nụ hoa chanh
Giữ lòng trong trắng để dành cho con

Mùa xuân mẹ phát lộc non
Cho con cho cháu cho tròn tinh khôi
Mùa xuân đẹp lắm người ơi
Có hình bóng mẹ rạng ngời sắc xuân!

Minh Quang

Hình ảnh mẹ

Con lui cui
cùng bóng mình mỗi tối
Nén đơn côi,
nghẹn lòng bức bối
Hình ảnh mẹ…
thoảng khói sương
Lãng đãng những con đường…

Bóng tre già
Bên bến nước
Chiều về
Tổ cò con
ngong ngóng Mẹ.
Mà thương…

Sông La ơi,
Những con hến ngậm trăng xanh đâu rồi?
Sóng sánh bước chân người
Lầy lội đường trơn
Tiếng ai gọi đò, ai bán hến, đường thôn…

cuộc sống chảy trôi

Nhìn ảnh Mẹ
Nhớ nhớ thời thơ dại
Gương mặt hồng
Khe khẽ dấu chân chim..
Ôm mặt người
Xoa vết sẹo thái dương
Giận mãi mẹ sao qua thời thiếu nữ
Nụ cười rạng rỡ
Xao mặt nuớc sông La
Lãng đãng xa xăm những ánh sao sa…
Cha ở chiến trường xa
Mẹ con mình côi cút
Mẹ gánh mãi cô đơn mà trở nên già

Bông tuyết trắng trẻ tươi
Mơ sa mạc già
Đường trơn nhép tối Ba Mươi
Mơ xác pháo son môi
Mình mơ mãi mẹ mình trẻ lại
Thiếu nữ kiêu sa của một thời..
Sóng sông La
Mơ sao xóa dấu cát cồn gió qua
Mong mãi một người nhanh đi thời son trẻ
Để cho ai, ai đó bớt mặn mà
Ấu thơ ơi
Mới mấy bận bắt cào cào châu chấu
Ôm vết sẹo mẹ mà hôn
Sao tất cả đã già
Tất cả đã cô đơn.

Đêm khuya thửa nào mẹ thức
Nhớ con khắp mình đau nhức
Dầu gió xanh
xừng xực
gió Đông vào

Bây chừ đêm nào con cũng thức
Cô đơn vây bủa thét gào..
Mẹ ở đâu đó trên cao
Một thời thiếu phụ
Bàn tay ấm mềm
Dắt con đi…
Sóng nước xôn xao

La Vinh

Trong lời mẹ hát

Tuổi thơ chở đầy cổ tích
Dòng sông lời mẹ ngọt ngào
Đưa con đi cùng đất nước
Chòng chành nhịp võng ca dao.

Con gặp trong lời mẹ hát
Cánh cò trắng, dải đồng xanh
Con yêu màu vàng hoa mướp
“Con gà cục tác lá chanh”.

Thời gian chạy qua tóc mẹ
Một màu trắng đến nôn nao
Lưng mẹ cứ còng dần xuống
Cho con ngày một thêm cao.

Mẹ ơi, trong lời mẹ hát
Có cả cuộc đời hiện ra
Lời ru chắp con đôi cánh
Lớn rồi con sẽ bay xa.

Nam Hương

Thương em rồi thương mẹ

Phố núi đêm trăng nghiêng
Một mình nghe tiếng suối
Ta nhập vào thiên nhiên
Lá rừng khô về cội

Thương mẹ đã bạc đầu
Còn dặm ngàn run rủi
Thương em tóc xuân thì
Rụng sợi buồn góc rẫy

Phố núi khuya lạnh gió
Chập chùng dốc ngược xuôi
Ta mãi thành hạt bụi
Lang thang bay đất trời

Thương mẹ một đời khổ
Long đong suốt tuổi vàng
Tìm đâu ngày hạnh phúc
Tìm đâu đêm bình an?

Thương em còn lăn lóc
Viên cuội hồng suối xa
Hẩm hiu phương núi lạ
Nụ cười thơm ý hoa?

Phố núi chìm trong sương
Ta tìm em tìm mẹ
Đất đỏ nhuốm chân buồn
Com chim nào hót khẽ

Phố núi rồi phố trăng
Giọt sương thành giọt tình
Thương em rồi thương mẹ
Phố núi nhập nhòa nghiêng.

Võ Quê

Nỗi lòng người mẹ kế

Tấm ơi,
Dì may cho con chiếc yếm đào đây
Con mặc vào lúc đi hội nhé
Còn đây là manh áo dì mới vá
Con mặc vào những lúc chăn trâu.

Tội cho con mới tí tuổi đầu
Mồ côi cha lại còn mồ côi mẹ
Dì thương con nhưng vẫn là mẹ kế
Không thể nào xoa hết nỗi con đau.

Mừng cho con lọt được chốn cung lầu
Vinh hoa lắm nhưng cũng điên đảo lắm
Con hãy nhớ con là cái Tấm
Lớn lên từ cuốc bẫm cày sâu.

Con ơi con, đây là những nương dâu
Những dòng sông con từng đi xúc tép
Con hãy giữ nết quê thuần phác
Để mai này cho em Cám còn theo.

Còn người đời phán xử đến đâu
Dì xin nhận về mình đến đó
Chỉ có con là người hiểu rõ
Dì có là bánh đúc không xương?

Hồng Oanh

Tình yêu của mẹ

Phố phường đêm tập nập bước chân qua
Bao trẻ nhỏ tung tăng nơi góc phố
Áo váy rạng ngời niềm vui tuổi nhỏ
Bên mẹ cha ríu rít chuyện trò.

Biết bao nhiêu xe máy, ô tô
Chờ đón sẵn các con rạng rỡ
Sao góc kia, nơi con phố nhỏ
Thiếu phụ buồn lê bước đêm khuya?

Một đứa con thơ đã ngủ say sưa
Trên tay MẸ sao lòng đau xót thế!
Một mình bước, sầu trong hơi thở khẽ
Hành lí nặng vai lê bước suốt đêm dài.

Chỉ biết lặng nhìn, lặng thấu nỗi đắng cay
Người MẸ ấy và đứa con thơ ấy
Ôi, cuộc đời sao chua cay đến vậy,
Những khoảng cách không tên tê tái nỗi lòng?

Có chỗ nào cho họ dừng chân không?
Người MẸ trẻ chỉ mang theo chiếc ghế
Chốn vỉa hè nhiều hiểm nguy đến thế
Họ làm sao qua nổi những đêm dài?

Người MẸ vẫn đi, nặng trĩu trên vai
Bao hành lí, nỗi buồn đau, suy nghĩ
Sao vòng tay vẫn dịu dàng đến thế
Để con thơ cứ say giấc đêm nồng.

Dù bước qua mà mắt mãi ngóng trông
Hình dáng ấy cứ nhòa dần bóng tối
Người MẸ trẻ sẽ kìm lòng sao nổi
Khi bao gia đình hạnh phúc cứ đi quanh?

Biết nói gì trước số phận mong manh
Nỗi xa xót chợt nồng cay khóe mắt
Đêm vẫn phủ một màn đen dày đặc
Thăm thẳm khôn cùng như một nỗi đau riêng.

Thôi, hãy làm ngơ và mạnh mẽ lên
Cứ kiêu hãnh bước qua nơi ấy nhé!
Cuộc đời vốn vẫn luôn luôn như thế
Kẻ khóc người cười, kẻ khó người sang….

Dù đêm có dài, bóng tối có tràn lan
Thì ánh sáng bình minh sẽ đến
Nên hãy vững tin giữ vòng tay trìu mến
Cho con thơ đêm say giấc an lành.

Hà Nội, đêm 01/06/2011,

(d.m.h)

Mẹ của con

Hôm nay bố cưới vợ
Mở tiệc ngay gần nhà
Trong dập dìu tiếng nhạc
Ngoài sân là xe hoa.

Mẹ vờ quên không nhắc
Để con đỡ bồn chồn
Nhưng có gì rất lạ
Làm con lo lắng hơn.

Ra chơi con tìm mẹ
Chạy vòng quanh sân trường
Trống hết giờ vừa điểm
Con chạy… nhìn đến thương…

“Mẹ ơi con nhớ mẹ
Trưa mẹ cho con về
Con hứa không hư nữa
Có con mẹ vui hơn…”

Cảm ơn con của mẹ
Có con, mẹ vui rồi
Những gì thuộc dĩ vãng
Mẹ sẽ nhanh quên thôi.

Mẹ con mình chúc bố
Tìm được hạnh phúc vàng
Bên cạnh cô vợ trẻ
Tương lai rộng thênh thang.

Mong bố đừng như trước
Lại khổ con người ta
Đau lòng nhất mẹ cha
Bậc sinh thành, dưỡng dục.

Quả ngọt là hạnh phúc
Dành cho người nâng niu
Chăm sóc và vun xới
Mỗi sớm, lại mỗi chiều…

Con vui vì có mẹ
Mẹ sống nhờ có con
Mẹ vượt bao kiếp nạn
Nhờ con tạo xoay tròn.

Mong manh không dễ vỡ
Bé nhỏ mà kiên cường
Mẹ của con mãi thế
Luôn ngập tràn yêu thương…

Bùi Thái Phúc

tình mẹ

Tiếng chuông chùa

Có những áng mây hồng
Bồng bềnh trên đỉnh núi
Đàn chim bay về tổ
Là cuối trời ở đây

Cuối trời mây lãng đãng
Xa tít trên đồi thông
Có những tia nắng nhạt
Nhìn đắm say lạ lùng

Dòng sông như dải lụa
Mặt trời in cuối trời
Tiếng chuông chùa thong thả
Như thu vào không trung

Quê mẹ, nhớ mênh mông
Cuối trời xa tít tắp.

Hậu Kiêm

Con da diết nỗi nhớ thương

Chuông chùa trong trẻo ngân bốn phương
Đất rộng, trời cao – chốn vô thường
Quê mẹ thanh bình, đồng xanh thắm
Lòng con da diết  nỗi nhớ thương

Mang theo thương nhớ vạn dặm đường
Vô tận thời gian lặng nghĩa ân
Chín tầng tháp cao dường ngóng đợi
Chuông chùa  văng vẳng nâng bước chân.

Trường Giang

Phận má hồng lấy chồng xa

Mẹ ơi con đã về đây
Được ôm lại đôi vai gầy của mẹ
Được nũng nịu như hồi con nhỏ bé
Trong yên bình bên mẹ, mẹ ơi!

Tháng năm trôi làm tóc mẹ bạc rồi
Từng từng sợi pha sương màu trắng xoá
Mắt ngấn lệ khi nhổ từng sợi bạc
Thương mẹ nhiều, lòng nghèn nghẹn bâng khuâng

Không nghĩ nhiều sao lòng cứ trào dâng
Miền ký ức ùa về đan xen mãi
Tuổi thơ ơi có bao giờ trở lại?
Tôi nhỏ dần, rồi tóc mẹ lại xanh …

Mẹ chờ tôi về cùng gói bánh, cùng ăn
Thương quê nghèo, bếp hồng lên sớm tối
Tôi luộc bánh, đôi chân trần tất tả
Mẹ tôi cười: “mày đúng thật bé con”

Tôi cười giòn đùa lại mẹ của tôi:
“Con đã lớn, đã có chồng rồi đấy”
“Đã có con; cháu để bà bồng bế”
“Không thể nào còn nhỏ bé nữa đâu”….

Tôi chào mẹ trong nặng trĩu u sầu:
“Con phải về bên chồng, bên con nhỏ”
Phận má hồng lấy chồng xa là thế
Thương mẹ nhiều nhưng đâu dễ về thăm…

Vũ Trung

Thương mẹ

Con về lặng gió, chiều rơi
Phơ phơ tóc mẹ trắng trời nắng mưa
Con về nhớ buổi cày bừa
Còng lưng mẹ cấy, bóng trưa tảo tần.

Trăng xưa còn sáng sân đình
Hàng cau thêm đốt cho mình lạ quen
Xóm Chùa giờ chẳng gặp em
Mơ đôi tay dẻo hái sen thuở nào.

Xa bao mùa mận, mùa đào
Bãi còn bồi lở, sông nào chẳng đau
Ước dài rộng đến mai sau
Con về mẹ vẫn đỏ au miếng trầu

Sao Khang

Lòng mẹ

Con đã viết ngàn lời thơ
Chưa có lời thơ nào viết hay về mẹ
Tình mẹ bao dung quá!
Lời thơ nào thăng hoa?

Con đã cất ngàn lời ca
Chưa có lời ca nào hát hay về mẹ
Lòng mẹ mênh mông thế
Lời ca nào âm vang!

Năm tháng thơ ấu con đã từng rời xa
Chưa tháng năm nào con lớn khôn trong tuổi mẹ
Tuổi mẹ sâu xa thế
Thời gian nào đếm đo !

Bao nỗi gian khó con đã từng trải qua
Chưa nỗi gian khó nào lớn hơn đời mẹ
Đời mẹ gian nan thế
Thành công nào vượt qua !

Con vẫn công tác ở tận miền xa
Chưa phút giây nào con thấy không gần mẹ
Hình mẹ thân thương thế
Núi sông nào cách ngăn!…

Duy Tú

Về thôi em…

Hãy trở về với mẹ thôi em,
Mâm cơm chiều còn chừa đôi bát đũa
Khói bếp cay nhưng bát canh cua ngọt quá
Vị mồng tơi, rau rút, khoai lang.

Hãy trở về bên mẹ thôi em
Biết bao đêm cha khêu đèn trăn trở
Nỗi biệt li chưa một lần cha nói “nhớ”
Tâm sự đem gửi vào những vết chai tay.

Hãy trở về bên mẹ ngủ một đêm
Để sáng dậy em thêm yêu ngày tháng
Yêu khung cửa đón bình minh ló rạng.
Vứt đi rồi tấm áo vương bụi bao năm.

Nơi ấy, mỗi ngày mẹ vẫn chờ trông
Một buổi sớm, hôm nao trời đẹp quá
Dáng em về ngây thơ như cỏ lạ
Bình yên rồi, nước mắt em khô.

A Châu

Nhớ nhà

Đã có những năm mẹ vắng nhà
Trời Tây, xứ lạ phải bôn ba
Nơi ấy mùa đông toàn tuyết trắng
Tết đến, Xuân về chỉ vào ra.

Lại cũng có năm cha vắng nhà:
Đi xem cho biết xứ người ta
Con ở với dì bao ngày tháng
Mà thật ngoan, dù vắng mẹ, cha.

Dì thương các cháu tuổi còn thơ
Vắng cha, vắng mẹ đến bao giờ?
Dì chăm các cháu như tình mẹ
Cho con khôn lớn thỏa lòng cha.

Mỗi khi nhớ lại những ngày qua
Cha vẫn không quên lúc xa nhà
Nhớ nhà là nhớ ba dì cháu
Mong hoài, mong mãi bóng người xa.

Hồng Phương

»2. Thơ hay về tình cha

hiếu thuận cha mẹ

Ước gì.. Con biết… Bố ơi!

Tóc bà bạc trắng như sương
Lưng còng như bông lúa chín
Tiễn con đi, bà bịn rịn
Bấm tay, lại hẹn ngày về.
Bà như những buổi chiều quê
Hiền hậu, thân thương đến thế!

Lớn lên, con càng thương mẹ
Tất bật suốt ngày, mẹ ơi!
Áo mẹ ướt đẫm mồ hôi
Bữa cơm nào ăn cũng vội
Con lo lắm khi trời tối
Mẹ ở ngoài lô chưa về…
Mẹ là tất cả làng quê.

Ở trong lòng – con vẫn nhớ…
Con thương đôi bàn chân bố
Lặn lội lô gần, lô xa
Bố bảo “Cao su của ta
Quý như vàng trên thế giới”
Bố hứa bao giờ con lớn
Cho con đi học tháp cây.

Bố đi, mê mải suốt ngày
Gặp mưa nói khàn cả tiếng
Bố đùa “Kỹ sư mà ốm
Bà con người ta cười cho”
Bố là buổi trưa làng quê
Ấm áp muôn ngàn tia nắng
Bố ơi con thương bố lắm
Càng thương khi con xa nhà…

Ước gì con biết làm thơ
Con sẽ viết về cuộc sống
Từ bao nắng mưa, khó nhọc
Vun đắp cuộc đời xanh tươi
Ước gì
Con biết
Bố ơi!

Biên Linh

Cha cõng con

Chỉ mới đây mà chừng đã quá xa
Tiếng mẹ ầu ơ ru hời trong chiều vắng
Cõng con qua đê cha chờ cơn sóng lặng
Chuyện ngày xưa như gió thoảng sau hè

Khắc ghi hoài ngày ấy bến sông quê
Giữa chuyến đò trưa mẹ cho con ngụm nước
Ngụm nước mát cả đời không quên được
Cơn khát đi qua nỗi nhớ giữ trong lòng!

Đất quê mình lạnh buốt những mùa đông
Chiếc tơi rách thăm đồng cha khoác vội
Áo mỏng nâu sòng ruộng xa mẹ lội
Mưa trắng trời cha mẹ khuất nẻo xa…

Thằng nhỏ nhà nghèo trôi dạt chốn phồn hoa
Tìm con chữ giữa trùng khơi bão tố
Nước mắt chan cơm lớn lên cùng nắng gió
Tóc đang xanh bỗng bạc trắng nỗi buồn!

Bao đêm dài giấc ngủ cứ rưng rưng
Khát tiếng mẹ ru, thèm hơi cha nồng ấm
Khắc khoải âu lo đường xa vạn dặm
Nhớ mãi chuyến đò đã tít tắp mù xa

Thằng nhỏ nhà nghèo ngồi nhớ tháng ngày qua…

Trường Kiên

Còn cha mẹ, ta còn là trẻ con

Còn cha mẹ, ta còn là trẻ con
Dẫu ta đã tuổi bẩy mươi có lẻ
Tóc bạc phơ, ta vẫn là đứa trẻ
Nắng nhuộm mây che từng dấu chân son

Còn cha mẹ, ta vẫn là trẻ con
Dù ta đã nên bà, nên ông cả
Mẹ vẫn ru câu chim trời biển cá
Cha nhắc ta nhớ đám giỗ ông bà

Còn cha mẹ, ta đi về thưa cha
Còn cha mẹ, ta vòng tay gọi mẹ
Còn cha mẹ, ta vẫn còn vụng dại
Ta cứ mơ đời ta mãi không già

Ta còn mẹ, ta ăn cơm với cá
Ta còn cha, ta rót rượu dâng cha
Trước cha mẹ, ngay cả khi khôn lớn
Còn tre xanh, măng trẻ mãi không già…

Nguyễn Quốc Văn

Ôm mãi thời gian

Thu tím nhạt trôi dần vào đông lạnh
Những nụ mầm cứ ủ đợi xuân sang
Không gian xanh pha màu cho trắng hạ
Trên lưng mềm ta cõng nặng thời gian…

Vợ gầy vai thu gom mùa lúa tép
Chân ta đau khi gió lạnh đổi mùa
Trang giáo án chong khuya hồn đất Việt
Nghe nỗi Kiều ngào ngạt bát canh cua

Những ai đó gọi nhau thơ lục bát
Ta tưởng nhầm họ hát khúc dân ca
Nghe lạo xạo đến ghê người nhà mọc
Cao ngất ngơ trong nắng túa chan hòa

Những ai đó mỉm môi cười không nói
Ai chia nhau những mảnh vỡ giao thời
Cuộc sống ngắn nhưng đời thì lắm tội
Và chỉ một lần ta khóc trước con thôi!

Thu tím nhạt tuột trôi vào đông lạnh
Những nụ mầm bật dậy trước xuân sang
Không gian xanh pha màu cho hạ trắng
Trước lưng gầy ta ôm mãi thời gian!

Trọng Liên

Ba và con gái

Giật mình, con gái gọi:
“Ba ơi xuống với con!”
Lần chần cùng thơ phú
Nhõng nhẽo tha thiết hơn …

Thì ra tối hôm nay,
Theo bạn bè trường lớp,
Mười hai sẽ chia tay,
Nên du lịch mấy ngày ,
Xứ sương mù, thác nước.

Thế là con thỏa ước,
Được du hành chuyến xa,
Được rời khỏi phòng nhà,
Với tháng ngày bưng bức,
Với ngọn đèn cùng thức,
Bài vở ngập tới đầu,
Học như mê như sảng,
Nhai rơm tựa bò trâu…

“Ba ơi! Năm giờ sáng,
Bọn con mới tới nơi,
Mai, một mình ăn tối
Nồi thịt, con kho rồi!
Hôm nay đi với bạn,
Mua mấy món linh tinh,
Có một hộp Há Cảo,
Ba phải ăn một mình.
Có một chú mèo nhỏ
Đỏ quần áo Giáng Sinh
Bạn mua tặng con đó
Ba nhìn này, thật xinh…”

Sắp tới  giờ lên đường,
Còn ngổn ngang hành lý,
Đây là chiếc áo len,
Vừa mượn bạn lớp bên.
Đây là gói khăn ướt,
Đây túi xách không tên,
Giả da nhưng thật mềm,
Đỏ như hoa hồng thắm…

Đây ba lô đi học,
Nhét mấy cái thun đen,
Giày Bitis cô tặng,
Nụ cười tươi ánh đèn…

Ba con cùng ngồi bên,
Trước Pháp Tượng Sư Phụ,
Cùng chung đọc “Luận Ngữ”
Mái tóc cùng ấm lên…

Còn ba mươi phút nữa,
Con vẫn cứ tung tăng,
Vang lừng bài xưa cũ:
“Ta đi vào rừng xanh”..

Ừ, thì con nai nhỏ,
Thút thít bên suối vàng.
Chú Voi con nhúng vòi,
Xao xác sóng  trăng lan..
Bình minh quạt ấm rừng,
Nàng chim con đang ngủ,
Chiếc mỏ vàng vừa nhú
Nhạc nào cho ban mai?…

La Vinh

cha dặn con

Lời cha dặn con trước khi bước vào đời

Trở thành đàn ông mới thấu hiểu đàn ông…
Càng lặng lẽ… càng thâm trầm sâu sắc…
Ẩn đằng sau… bình yên và trầm mặc…
Đại dương trào sôi, sục cuộn lớp sóng ngầm…

Cha yêu con cũng vậy… cũng âm thầm…
Lặng giấu vào đòn roi, lời trách mắng…
Vì cha hiểu… Ngoài kia nhiều vị đắng…
Không gian nan sao lớn nổi thành người…

Có khi nào con buồn…cha lại vui…?
Nước mắt đàn ông… chảy ngược vào gan dạ
Để trước bão giông can trường không gục ngã…
Vững trãi, hiên ngang, kiêu hãnh ngẩng cao đầu

Con biết giữ lòng chính trực… Nhờ được nuôi…
Bằng sóng gió biển khơi… nỗi gian truân vất vả…
Bằng những lần tin bão về giục giã…
Nước mắt chảy đêm mòn, tiếng thở mẹ lo âu!

Thế hệ này kế tiếp thế hệ sau…
Con lớn lên cũng học theo cha vậy…
Dành cho cháu nội cha… tình yêu thương bỏng cháy
Sâu thẳm đượm nồng che dưới vẻ khô khan!

Thụy Du

Cha ơi!

Mười lăm năm một bước đường
Ðau lòng lữ thứ đoạn trường Cha ơi
Ðêm dài tưởng tượng Cha ngồi
Gối cao tóc trắng rã rời thân con

Phù sinh một kiếp chưa tròn
Chiêm bao cánh hạc hãi hùng thiên cơ
Tuần trăng cữ nước tình cờ
Lạc loài du tử mắt mờ viễn phương

Tàn canh mộng đổ vô thường
Bơ vơ quán trọ khói hương đọa đày.

Tuệ Sỹ

Thơ tặng cha mẹ

Bởi trong hơi đất thơm vườn
Nghe tràn hoa trái hạt sương từ trời
Cỏ cây tự hát bao lời
Sông ra biển với mặt trời bao la

Rừng lao xao bóng nắng hoa
Vườn xanh cổ tích mượt mà ca dao
Gió qua vườn cũ nao nao
Hương cau bông khế dạt dào bóng râm

Cha về trong nắng thì thầm
Mẹ ru nhịp võng thăng trầm lời thơ
Lớn khôn ấy tuổi mộng mơ
Lặng nghe nhịp sống làm thơ tặng người.

Tấn Trang

Nhớ chợ Cầu

Chợ Cầu quê anh có tự thuở nào
Lớp ông bà cũng không biết nữa
Chợ tấp nập thuyền bè tre nứa
Sản vật trăm miền về đây bán – mua.

Cha mẹ anh bắt cá, mò cua
Đem ra chợ… nuôi con ăn học
Nhà bạn anh chuyên đâm bột lọc
Kéo sợi miến dài phơi trắng bờ đê.

Rất nhiều nhà trồng mía kéo che
Chưng thành mật, đường phèn ngọt lịm
Hàng hóa chợ Cầu một thời nổi tiếng
Kéo thuyền Nghệ An, Thanh Hóa đi – về

Nguyễn Quốc Khanh

Công ơn cha mẹ

“Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”
Giờ đây mẹ đã đi xa
Đầu cha tóc bạc, tuổi già hay đau

Nhớ ngày rau cháo nuôi nhau
Mẹ cha mong ước con mau trưởng thành
Ba gian nhà lá mong manh
Cha là cột trụ, mẹ thành liếp che

Ầu ơ trong những đêm hè
Mẹ ngồi quạt mát cùng ve ru hời
Lời ru nâng bước vào đời
Trong mơ con thấy bầu trời đầy sao.

Cha mẹ nghề giáo thanh cao
Cái nghèo, cái khó như bao dân mình
Sáng gieo cái chữ, cái tình
Chiều về mẹ vẫn một mình quay tơ

Cha thời cũng biết làm thơ
Mà sao vần điệu phải chờ cám heo
Tuổi thơ mắt vẫn trong veo
Nhớ lời cha dặn phải theo nghiệp nhà

Sống cần can đảm, thật thà
Biết vinh, biết nhục mới là chính nhân
Mẹ khuyên tín nghĩa, chuyên cần
Tránh xa mực tối, lại gần đèn soi.

Học theo gương sáng mà noi
Biết yêu đất nước, giống nòi nước Nam
Gạt bỏ thói xấu gian tham
Đừng vì lợi ích mà làm điều sai

Hôm nay nghĩ đến ngày mai
Làm mười ăn tám để hai phần dành
Thời con như búp trên cành
Chỉ lo ăn ngủ, học hành mà thôi

Chưa thấu vất vả trên đời
Mẹ cha đã trải lúc thời khó khăn
Cái thời rơm bện làm chăn
Củ khoai, củ sắn nhọc nhằn thay cơm.

Nồi vơi mẹ bớt phần đơm
Mẹ rằng nhiều lắm, thằng Bờm ăn thêm
Nhiều khi cha thức trắng đêm
Mò cua, bắt cá kiếm thêm vài đồng

Cha rằng sắp đến mùa đông
Con cần áo ấm để không lạnh người
Tháng ba cho chí tháng mười
Vài manh áo cũ cha cười run run

Lo nhà không có củi đun
Cha đi lên núi, dao cùn chai tay
Đêm đông gió lạnh heo may
Quây quần bếp lửa mong ngày hồng tươi.

Cha răn con chớ có lười
Tuổi nhỏ ham học nên người mai sau
Thuốc đắng cũng như đòn đau
Thuốc mau giã tật, đòn mau nhớ lời

Giờ đây đứng giữa cuộc đời
Con càng thêm ngấm những lời mẹ cha
Mẹ cho đời con nở hoa
Cha cho nghị lực phong ba chẳng sờn

Núi vàng, núi bạc chẳng hơn
Công ơn dạy bảo, công ơn sinh thành
Giờ đây con đã trưởng thành
Gây cơ, dựng nghiệp, áo lành, cơm no.

Đông về chẳng phải co ro
Hè sang chẳng ngại nắng to, mưa rào
Dù rằng chưa hẳn tự hào
Cũng là ước muốn ngày nào mẹ cha

Bốn mùa cây trái nở hoa
Sum vầy, đầm ấm, trẻ già yên vui
Nhớ mẹ nước mắt ngậm ngùi
Dành phần báo đáp cha vui tuổi già

Con giờ cũng đã làm cha
Càng thêm thấu hiểu người già năm xưa
Nhiều khi bỗng khóc như mưa
Nhớ về bao bận mình chưa vâng lời.

Công ơn cha mẹ biển trời
Thái Sơn, Đông Hải trọn đời con mang.

Câu chuyện tình phụ tử và nhành phong lan

Khi con tròn tháng tuổi
Bố không thể về thăm
Bởi công tác xa xăm
Nơi núi rừng sương phủ.

Nhưng lòng luôn ấp ủ
Nghĩ về con quê nhà
Có mua một cành hoa
Phong lan làm kỷ niệm.

Qua bao mùa đi đến
Nay con hết lớp hai
Và một buổi sớm mai
Hoa phong lan đã nở.

Hai bố con hớn hở
Ra ngắm cánh hoa yêu
Bố nghĩ ngợi nhiều điều
Con ngây thơ khúc khích.

Trong vườn chú chim chích
Nhảy nhót hát ca vang
Bình minh rải nắng vàng
Hồng má con, má bố.

Thanh Bình

thư gửi ba, cha con

Ảnh minh họa: Blog Radio.

Cha và con

Ngồi nhìn con thơ ngủ
Đất trời chợt yên bình
Bao lo toan cuộc sống
Tan trong ánh bình minh

Thế gian giờ đã khác
Bão tố và phong ba
Nhưng cha không để ác
Xâm nhiễm những bài ca

Con yêu hãy ngủ ngon
Dù ngoài kia đen bạc
Cha canh giấc con tròn
Dù có mòn cánh hạc

Tiếng ru, êm nhè nhẹ
Xanh thắm những đất trời
Em bé nằm trong nôi
Giữa vầng trăng buổi tối

Đông Tuyền

Tình cha như trời biển

Cả đời cha cực nhọc
Hôm sớm trên cánh đồng
Cày thuê nuôi con lớn
Âm thầm lo việc chung

Mưa rét hay nắng hun
Một mình trên đồng vắng
Tiếng hò nghe trĩu nặng
Như đường cày của cha…

Mồ côi tuổi còn thơ
Lớn lên trong thiếu thốn
Tình cha như trời biển
Đều dành cho các con

Cha dạy biết yêu thương
Sống sao cho nhân đức
Phải là người trung thực
Không chấp nhận đớn hèn

Cha ghét thói xỏ xiên
Kẻ xun xoe, luồn cúi
Với cha, “kỉnh như tại” *
Tình cảm không phô trương

Cuộc đời lắm trái ngang
Dẫu còn điều ác độc
Lưới trời, ai có biết?
Vẫn lồng lộng trên xa…

Bao năm vắng bóng cha
Các con đâu còn trẻ
Lời cha, con vẫn nhớ
Con vẫn sống theo cha…

Con tin lưới trời kia
Không một ai thoát được
Những người gây điều ác
Suốt đời sống khổ đau…

Quý Doãn

* “Kỉnh như tại”: Sự kính trọng là ở trong tâm, không phô trương

Ngắm nhìn con ngủ

Khi ba đi con chưa tỉnh giấc
Khi ba về con đã ngủ say
Bởi do công việc tối ngày
Phải đâu vì đã buông tay hững hờ

Nhìn con trẻ ngây thơ tròn mộng
Giấc mơ non mở rộng tương lai
Ba quên nhọc mệt chông gai
Quên mưa quên nắng, miệt mài tháng năm

Niềm ao ước con chăm học tập
Trong đời thường tự lập bước đi
Không sợ gian khó, hiểm nguy
Vững vàng tiến bước, không bì thiệt hơn

Kìa dãy núi thái sơn cao ngất
Hay bể Đông trải rộng bao la
Sao bằng tình mẹ, nghĩa cha
Dành cho con hết nhuỵ hoa xuân thì

Ngủ ngon nhé để khi tỉnh dậy
Đón bình minh trong ánh mai hồng
Ba cố gom cả đêm đông
Cho con ấm cả giấc nồng thương yêu.

Thanh Bình

Lời cha dặn

Đường đi còn lắm gian nan
Mong con cố gắng vượt ngàn trùng khơi
Khó khăn không được trách đời
Tuyệt không trách Đất, trách Trời nghe con.

Bố không quản sức hao mòn
Chỉ mong con được vuông tròn tấm thân
Tự lập từng, những bước chân
Không dựa, không dẫm, tự lần mà đi

Dù sau đời có ra gì
Càng không nản trí, sầu bi – bố mừng

Thanh Bình

Thời gian cho Ba

Ba bận suốt ngày nên viết cho con
Giờ nghỉ trưa giữa hai ca làm việc,
Ba gọi Thanh Huyền, con run lên muốn khóc
Bao nhiêu năm trời, con bỗng bé như xưa!

Con trách mình một thuở quá vô tư,
Lúc ở bên ba thấy đủ đầy tất cả,
Không hiểu hết những nhọc nhằn, vất vả,
Những mất mát tháng năm với mỗi đời người.

Con mải mê với những niềm vui,
Mong hết một tuần để đi chơi chủ nhật,
Mong qua mùa đông, để nhanh đến tết,
Đã nghĩ bao giờ, Thời gian cho Ba?

Nếu không một lần thức giấc giữa đêm khuya
Gặp một vầng trăng thâm quầng như quầng mắt,
Có lẽ chẳng bao giờ con biết
Thời gian cho Ba không có đêm!

Con hiểu cái đi, qua của tháng năm
Khi bàn tay Ba trên má con cứng ráp
Những nỗi buồn lo đọng sâu trong mắt,
Niềm vui trong ba không ở lại lâu!

Thế mà ba gọi con là niềm vui,
Ba đặt tên cho con, cả khi con chưa có,
Lúc bạn bè và con đùa vui,
Ba ngồi lặng yên, mắt tìm về nơi rất xa nào đó,

Rồi nói với Mẹ con: “Năm tháng của mình!”….

Con bỗng tha thiết với tháng năm,
Mong đêm thật dài, để ba thêm giấc ngủ,
Và đêm giao thừa ơi, hãy chậm thêm chút nữa!
Ngày mai, Ba đừng già thêm!

Bùi Thanh Huyền

Nhìn con ngủ

Nhìn con ngủ thiêm thiếp trên giường bệnh
Mũi cay xè, cha ngoảnh mặt quay đi
Bao khổ đau với cha chẳng nghĩa gì
Nhưng con ốm, lòng cha nhiều tê tái.

Con nằm viện khi tuổi còn thơ dại
Hồn nhiên xưa, nay đọng nét ưu tư
Ngoài trời kia mưa gió lắc lư
Cha khép cửa chắn cơn gió lạnh.

Khắc khoải, lo âu chờ đêm mưa tạnh
Bình minh lên, con thức với nụ cười.

Bình An

Đôi bàn tay mẹ

Thương hoài đôi tay của bố…

Ngày con sắp đi học xa
Bố chọn chỗ này đào giếng
Nhà mình ở lưng chừng dốc
Đất cao, mạch nước khó tìm

Bố đào đá bằng búa chim
Mái tóc dính đầy bụi đất
Tay bố rộp phồng, có rát?
Cứng trơ lớp đá gan gà

Hôm ấy con đi xa nhà
Mùa khô nắng như đổ lửa
Mồ hôi ướt trên trán bố
Đọng thành giọt giữa nếp nhăn

Con cứ thấy lòng rưng rưng
Thương hoài đôi tay của bố…

Bây giờ đã tròn một năm
Con về mùa khô bỏng rát
Giếng bố đào đã xong
Thành cái hồ con trên núi

Bầu trời lặn vào nước trong
Bố tưới nước cho giàn mướp
Những giọt tròn tròn long lanh

Cái giếng đã tròn một năm

Con đã lớn thêm một tuổi
Niềm vui làm con bối rối
Trước giàn mướp vừa nở hoa 

Biên Linh

Nỗi niềm người Bố

Bố không áo đỏ áo xanh
Để con áo mỏng, mong manh trước đời
Bố không vui vẻ nói cười
Khi con sổ mũi lúc trời chuyển giao.

Bố không ăn nói ngọt ngào
Chỉ lời khô cứng, có sao nói liền
Bố không kiếm được nhiều tiền
Cho con đầy đủ vững bền mai sau.

Bố không lên gác xuống lầu
Để con lận đận u sầu tháng năm
Bố không liên tục hỏi thăm
Chỉ niềm: con hãy gắng chăm học hành.

Bố không có của để dành
Chỉ mong con sẽ trở thành con ngoan
Bố không vơi sự lo toan
Bởi mong con sẽ dần hoàn thiện hơn.

Bố không quản ngại tủi hờn
Không mong con sẽ trả ơn cao dày
Bố không dùng thứ tốt- hay
Khiến con phải đói, mặt mày xanh xao.

Niềm yêu cùng với khát khao
Trải đường rộng rãi để con vào đời

Vũ Trung

Cha và con

Bao nhiêu năm ấy mẹ vắng nhà
Hai con bé nhỏ ở cùng cha:
Chị thì cắp sách vào lớp một,
Em đi mẫu giáo chỉ i a.

Năm tháng theo nhau cứ trôi qua
Cha đi công tác, con ở nhà
“Gà trống nuôi con” mà vui thật
Con lớn khôn rồi thỏa lòng cha.

Mẹ về con gái đã hai ba
Hai bằng cử nhân cũng gọi là
Kém chi bè bạn cùng trang lứa
Theo ngành công chức giống giống cha.

Em thì đại học năm thứ ba
Học ngành danh giá của Bách khoa
Lại cũng cùng trường xưa cha học
Biết nuôi trí lớn sẽ vươn xa.

Con là niềm vui của cả nhà,
Là nơi gửi gắm của lòng cha
Bao năm gian khó cùng chia sẻ
Mới biết tình sâu con với cha.

Hồng Phương

Thơ gửi Cha

Chưa một vần thơ viết trọn cho cha,
Bởi cay đắng chực trào lên đầu bút.
Hạnh phúc trong tay con bay vụt,
Để thẫn thờ con nắm mãi hư hao.

Giờ này cha đang ở chốn nao?
Xa xăm lắm, con nào đâu thấy được
Nước mắt rơi vào tim con nhói buốt
Bao năm rồi vẫn nguyên vẹn niềm đau.

Một đời cha sương gió dãi dầu
Vai áo bạc nuôi hồn con xanh lại
Tuổi thơ bên cha thần tiên biết mấy
Gieo hạt mầm những ước vọng trong con!

Theo thời gian nay con đã lớn khôn
Hồn chới với không có cha bên cạnh
Nỗi nhớ cồn cào ùa về trong đêm lạnh
Kéo cơn mê về con gặp lại cha yêu.

Nỗi đau nào con đã cố chôn sâu
Lại nhói buốt nghẹn ngào tiếng nấc
Lời yêu thương chưa một lần nói được
Con gói vào gửi gió đến bên cha.

Đêm dẫn con vào miền kí ức đã qua
Nước mắt nhòe trên vần thơ vụng dại
Cha có hay chăng- nơi chốn xa xăm ấy
Tiếng yêu thương con gọi xé lòng?

HN,1h59’ 30/8/2011

(d.m.h)

Gia đình hòa thuận

Nếu mà biết nhẫn nhịn nhau
Gia đình hoà thuận nhịp cầu yêu thương
Cho dù vạn lý thập phương
Gia đình sum họp, vạn đường như mơ

Tiếng cười, con trẻ bé thơ
Bên cha bên mẹ một bờ yên vui
Chữ nhẫn số một người ơi
Cho nhau cuộc sống thảnh thơi nghĩa tình

Cho con cho cả đôi mình
Cho nhau hạnh phúc hoà bình muôn năm!

Quan Trần

Đôi dòng tâm huyết gửi cha mẹ

Con xin gửi đôi dòng tâm huyết
Là những lời khẩn thiết trong con
Dù cho sông cạn, núi mòn
Công ơn trời biển con còn khắc ghi

Người suốt đời sống vì con cái
Kiếp luân hồi nếm trải đau thương
Lớn lên mỗi đứa một phương
Mẹ cha mòn mỏi ánh dương cuối ngày

Khi các con có vây có cánh
Có gia đình có hạnh phúc riêng
Mẹ cha lên bậc cao niên
Ốm đau bệnh tật thường xuyên hoành hành

Công dưỡng dục sinh thành trời biển
Phận làm con phải biết báo đền
Nhưng con không muốn dùng tiền
Như trăm ngàn đứa con trên đời này

Mong bố mẹ một ngày đắc Pháp
Vì vạn năm mới gặp một lần
Cùng con dưỡng tính tu tâm
Luyện rèn công Pháp phương châm tuyệt vời

Chăm tu luyện người người sống khỏe
Thân nhẹ nhàng vui vẻ an nhiên
Chính là con đã báo đền
Công ơn cha mẹ ở trên đời này

Muôn loài qua cơn say chợt tỉnh
Đang cùng nhau kiên định tâm mình
Tu theo đại Đạo vô hình
Là điều tất cả chúng sinh đang cần

Trần Tích Thiện

Thương cha mẹ

Chiều hôm nay con thấy trời se lạnh
Đông lại về bên hiên phải không cha
Mấy năm rồi vẫn mang kiếp đi xa
Thương cha mẹ lắm nơi quê nhà trở gió.

Nhớ làm sao mảnh hồn quê bé nhỏ
Gió mùa về xào xạc mái tranh thưa
Thân một mình lặn lội dưới cơn mưa
Cha mang yêu thương khoác cho vừa tổ ấm.

Nhớ làm sao đôi bàn tay sạn rám
Siết vào lòng truyền hơi ấm canh thâu
Cuộc đời này con sẽ chẳng quên đâu
Dáng mẹ xanh xao cho con màu hạnh phúc.

Đêm phương xa con trở mình thao thức
Ước mình về miền ký ức năm nao
Ôm chặt cha tình cao quý lớn lao
Siết tay mẹ nghĩa dạt dào rộng lớn.

Nhật Quang

Công cha

Công Cha cao tựa núi non
Dài sông, rộng biển – cho con nên người.
Cha cho con nụ cười tươi
Dành cho con cả cuộc đời, tương lai.

Dạy con: “Nhận rõ đúng sai
Ân tình, nhân nghĩa, dũng tài, hiếu trung.
Rộng lòng, độ lượng, khoan dung
Gái, trai chí lớn – chớ dùng mưu ma.

Hiểu nhiều, biết rộng, nhìn xa
Đừng quá thiển cận – khó qua khổ nghèo.
Sóng to phải vững tay chèo
Chớ ham danh lợi mà gieo oán thù.

Bốn mùa đông, hạ, xuân, thu
Trong êm, ngoài ấm cho dù khó khăn.
Lỡ lầm phải biết ăn năn
Đừng huênh hoang cũng không nhăn nhó hoài.

Sống hôm nay – để ngày mai
Công to, việc nhỏ miệt mài cho xong.
Khổ đau nên để trong lòng
Nước mắt chớ chảy thành dòng – ướt mi.

Gia phong, nền nếp duy trì
Sẻ san cơm, áo những khi người cần.
Thương người như thể thương thân
Kính trên, nhường dưới – góp phần, chung lo.

Gia đình – xã hội – sao cho
Vẹn tròn, hạnh phúc, ấm no, trong ngần…
Đời Cha sâu nặng nghĩa ân
Phận làm con nguyện muôn lần khắc ghi.

Xuân Miền

Tình cha như trời biển

Cả đời cha cực nhọc
Hôm sớm trên cánh đồng
Cày thuê nuôi con lớn
Âm thầm lo việc chung

Mưa rét hay nắng hun
Một mình trên đồng vắng
Tiếng hò nghe trĩu nặng
Như đường cày của cha…

Mồ côi tuổi còn thơ
Lớn lên trong thiếu thốn
Tình cha như trời biển
Đều dành cho các con

Cha dạy biết yêu thương
Sống sao cho nhân đức
Phải là người trung thực
Không chấp nhận đớn hèn

Cha ghét thói xỏ xiên
Kẻ xun xoe, luồn cúi
Với cha, “kỉnh như tại” *
Tình cảm không phô trương

Cuộc đời lắm trái ngang
Dẫu còn điều ác độc
Lưới trời, ai có biết?
Vẫn lồng lộng trên xa…

Bao năm vắng bóng cha
Các con đâu còn trẻ
Lời cha, con vẫn nhớ
Con vẫn sống theo cha…

Con tin lưới trời kia
Không một ai thoát được
Những người gây điều ác
Suốt đời sống khổ đau…

Quý Doãn

* “Kỉnh như tại”: Sự kính trọng là ở trong tâm, không phô trương

Lên đường

Tác giả: Trương Ngọc Hải

Con sẽ theo cơn gió
Thả hồn đi thật xa
Gió cuốn đi trăm ngả
Con tìm về bao la

Con sẽ theo dòng sông
Giấc mơ trôi theo nước
Sông lênh đênh xuôi ngược
Trời xanh tan mênh mông

Con sẽ theo cánh đồng
Vui reo con đường nhỏ
Buồn theo bóng cánh cò
Dập dờn gió ru trưa

Con theo bước chân đưa
Tìm đến nơi cát trắng
Tình quê thôi thinh lặng
Nắng rũ ngày lưa thưa

Con sẽ theo chiếc lá
Cháy hết nắng cuối ngày
Tàn tro chiều mùa hạ
Âm ỉ đời mê say

Con sẽ theo áng mây
Bồng bềnh trôi khám phá
Lả lơi tìm chốn lạ
Vi vu theo cánh chim

Con theo nhịp trái tim
Nhịp đôi lần thi sĩ
Ngày mai gần trước mắt
Ba mẹ nhé, con đi…

» 3. Thơ hay về tình anh em

Cõng em đi tìm con chữ

Em đi tìm con chữ
Cõng em trên lưng mình
Thằng bé say sưa ngủ
Quên đất trời xung quanh

Con chữ và đứa em
Lấy sức đâu mà gánh
Vi vu tiếng gió rừng
Chim dang rộng đôi cánh

Em học đuổi cái nghèo
Em học đuổi cái đói
Tương lai bớt nhọc nhằn
Trái tim đỡ đau nhói

Trông dáng em nhỏ bé
Những việc quá sức mình
Con chữ cùng cõng em
Sức đâu mà gồng gánh?

Chặng đường dài phía trước
Cần góp sức chung tay
Để em còn tiến bước
Một chân trời ngày mai

Nguyễn Thị Năm

Nhớ mùa – lặng lẽ đưa hương…

Cái ngày chị qua làng khác
Trời mưa kín mặt đường về
Những sợi mưa đan lưới võng
Mịt mù – một góc trời quê

Em đứng bên bờ sông vắng
Nghe con bìm bịp kêu chiều
Bao lần nước ròng, nước lớn
Lòng mình đầy vơi bấy nhiêu

Con sông chậm buồn ra biển
Hắt hiu lau lách ven bờ
Có chiếc đò ngang úp mặt
Bên triền cát, sỏi trơ vơ

Rồi mưa đời chưa ngớt hạt
Phận người bến đục, bến trong
Hồng nhan ai thêm phần bạc
Mỏi mòn đời chị long đong

Em về bên khu vườn Mẹ
Tóc xanh đã lấm bụi đường
Bâng khuâng nhìn hoa ngũ sắc
Nhớ mùa – lặng lẽ đưa hương…

Hát Man

Nhẫn nhịn nhau gia đình hòa thuận

Nếu mà biết nhẫn nhịn nhau
Gia đình hoà thuận nhịp cầu yêu thương
Cho dù vạn lý thập phương
Gia đình sum họp, vạn đường như mơ

Tiếng cười, con trẻ bé thơ
Bên cha bên mẹ một bờ yên vui
Chữ nhẫn số một người ơi
Cho nhau cuộc sống thảnh thơi nghĩa tình

Cho con cho cả đôi mình
Cho nhau hạnh phúc hoà bình muôn năm!

Quang Trần

Tâm sự cùng anh

Anh muốn nhận từng bài thơ đơn lẻ
Trong những tập thơ em đã in rồi
Phải chọn sao đây, gửi để anh vui?
Như kính tặng một chút quà nho nhỏ.

Chúng em hiểu tấm lòng người anh cả:
Dù ở xa vẫn rất nhớ các em,
Thường gửi e-mail để thấy như gần,
Để luôn biết về các em, các cháu,

Anh muốn chung vui cùng những người yêu dấu
Không chỉ chúc mừng qua thư gửi e-mail
Còn muốn biết thêm cả bằng ảnh, bằng lời
Những thành quả có trong đời thực…

Tình ruột thịt, tình anh em thân thiết
Luôn keo sơn gắn bó suốt đời,
Gần bên nhau hay cách trở xa xôi
Vẫn mãi mãi trong một gia đình lớn.

Hồng Phương

» 4. Thơ hay về tình cảm với ông bà

Tiếng tắc kè ngày ngoại mất

Hai cây me cổ thụ
Đã cưa tự bao giờ
Hai phiến thớt nâu sẫm
Nhẵn mịn thời con thơ.

Tắc kè kêu cành vắng
Tiếng hoang dã của rừng
Một thời xưa vọng lại
Nước mắt còn rưng rưng

Tiếng tắc kè thân thuộc
Gặp hai mươi năm qua
Những cơn mưa tầm tã
Dắt xe ra khỏi nhà.

Ngoại lục cục từ sớm
Canh mồng tơi, giòn cà
Xe ngoằn ngoèo trơn trượt
Tiếng tắc kè thiết tha…

Quay đầu trời tảng sáng
Bậc cửa bóng Mẹ già
Con thơ còn nồng giấc
Bình bịch cùng rời xa…

Bà giờ nằm trong gỗ
Tiếng tắc kè như xưa
Một góc tường xói lở
Me xanh nào đong đưa?

Tắc kè ơi, nhẫn chịu
Kêu chi mà mênh mang?
Nhớ dáng gầy bậc cửa
Mưa lá me, thềm vàng

Tắc kè mài đêm buốt
Mài cô đơn từng ngày
Con cháu lên thành phố
Vô thanh kêu đêm ngày.

Bao nhiêu lần về lại
Tắc kè vẫn hỏi chào
Mãi hàn huyên, sum họp
Lời chào mãi hôm nao.

Tiếng vang tự trên cao
Màu xanh trời tụ lại
Non ngọc tơ lá me
Khắc khoải thành mê mải.

Không gian rung như đàn
Kỷ niệm ngừng trôi chảy
Tiếng tắc kè còn đấy
Nhắc ngày xưa, những ngày

Đều đặn, kêu bảy tiếng
Đều đặn, suốt trong ngày
Xập xèng người huyên náo
Tiếng xưa hệt tiếng nay.

Tiếng tắc kè thao thức
Đã hai mươi, hơn rồi
Cây me giờ cưa gốc
Nghe thời gian bồi hồi.

Tất cả như còn đó
Người xưa đâu hết rồi?
Tắc kè cứ điểm nhịp
Cho thời gian không trôi

Tắc kè mài đêm đen
Mài Thao Thức mòn vẹt
Mài quá khứ oan nghiệt
Sóng lớn thành lăn tăn …

Hàm Luông thành mương nhỏ
Dòng trôi không có  bờ
Nỗi đau cứ ở lại,
Ba mất. Thành bơ vơ …

Ôi nỗi đau chiến tranh
Trong vườn nghe súng nổ
Một  chiều lem ráng đỏ
Cả gia đình trôi sông

Trong bóng tối lặng thầm
Súng vẫn rền tựa sấm
Đạn chíu chít vườn dừa
Còn con, còn phải sống

Tắc kè khu vườn trống
Về ngụ cành me cao
Thả nắng vào ấm cúng
Thả Vui vào lao đao…

Hàng chục năm nghe lại
Vẫn lẻ loi một mình
Con tắc kè mất bạn
Với người, vẫn ân tình

Nó kể chuyện một thời
Nó kể chuyện một đời
Cuộc luân hồi nhân quả
Chuyện súng nổ ,đạn rơi

Nó vẫn an nhiên gọi
Những xa xăm trở về.
Sắc hình Bà mây khói
Nhưng đời Bà còn đây.

Tiếng tắc kè chung thủy.
Bà thức với tháng ngày
Độ trì cho con cháu
Mở mặt từ hôm nay.

Tiếng tắc kè còn đó
Bà đã đi đêm nay
Cô đơn trong hốc tối
Với  cây me không còn.

Đừng đi, nhé, tắc kè
Nếu ta quay gót  lại
Kỷ niệm xưa vẫn mãi
Bóng bà hồng nắng mai…

La Vinh

Nhớ bà tôi áo vá

Đã bao năm rồi tôi xa nhớ quê hương
Một tuổi thơ quê nghèo tôi từng gắn bó
Bao kỷ niệm lại ùa về trong ký ức
Suốt đời tôi mang nghĩa nặng tình sâu

Vẫn còn đó bến sông xưa vắng vẻ êm đềm
Vẫn làn nước trong xanh hiền lành xuôi chảy
Những đêm hè mẹ ra sông gánh nước
Mẹ gánh về cả ánh trăng non

Con đò cũ nằm im lìm đợi khách
Bao phận người đã xuôi ngược qua đây
Nghe văng vẳng bên tai tiếng gọi đò đêm vắng
Bên bãi ngô xanh mướt phấn hoa bay

Mặc định cho cuộc sống sôi động từng ngày
Xóm làng tôi vẫn giữ nếp nhà cha ông để lại
Con đường mòn thân quen một thời cắp sách
Cái nắng, cái gió cũng dịu dàng tỏa mát tựa ngày xưa

Gặp lại người quen hỏi thăm người còn mất
Nhớ bà tôi áo vá, lưng còng
Ngồi võng đung đưa ngâm câu Kiều ru cháu
Hay đang cời than hồng xua cái rét mùa đông

Nhớ dáng mẹ tôi tất tả chợ chiều
Bên bữa cơm thơm lừng mùi canh cua mẹ nấu
Trái cà pháo giòn tan buổi trưa hè oi bức
Sum vầy cùng đàn con thơ dại chúng tôi.

Kìa bóng cha gầy đi về lặng lẽ
Dắt trâu trên triền đê cỏ mọc xanh rờn
Đủng đỉnh đàn trâu bụng căng tròn về xóm
Khi nắng vàng đã ngả phía hoàng hôn.

Cây bưởi sau nhà rụng đầy hoa trắng
Mùi hương thơm tỏa ngây ngất dịu dàng
Em gái nhỏ áo nâu đi về từ đồng bãi
Bắp chân trắng ngần còn ngai ngái bùn non.

Một đời tôi đi xa khát khô cháy bỏng
Mong ngày trở về uống ngụm nước đẫm ánh trăng.

Nguyễn Thị Năm

Đêm nằm nghe bà kể cổ tích

Cứ ngỡ là cổ tích
Mà chính đấy là bà
Bao thần tiên thuở trước
Nhờ bà lại hiện ra

Cái cơi trầu biết nói
Chiếc dao cau biết cười
Bà ngồi bên cạnh cháu
Mà ngỡ trăm năm rồi

Bà vẫn ngồi như thế
Tóc bạc cả bình vôi
Cháu muốn làm cây gậy
Để dắt bà đi chơi…

Mạnh Hảo

Ngoại cười ấm mái nhà gianh

Thoát nơi ồn ã phố phường
Nhà vây oi ngạt, bụi đường, kẹt xe…
Vỡ oà bát ngát trời quê
Cánh cò chớp thả bùa mê thảm vàng

Nghiêng xiêu gậy chống thời gian
Đón con, ngoại đứng đầu làng ngóng trông
Đầy sân gió nội hương đồng
Thuyền mơ sương khói bến sông trước nhà

Vó bè cất áng mây sa
Dế lang thang giữa mượt mà cỏ tơ
Cánh sen lần giở tuổi thơ
Mặt ao đựng bóng cả bờ tre xanh

Ngoại cười ấm mái nhà gianh
Chè tươi ngọt nước chum sành ngày xưa
Miếng trầu têm đỏ nắng trưa
Chung chiêng kẽo kẹt võng đưa gió vờn

Bồ rau chụm lửa ba hòn
Bánh chưng vuông bánh dày tròn ở đây
Bao phen bão táp vần xoay
Làng tre vẫn ở chân mây cuối trời?

Đình Minh

Thôi bà đi bà nhé

Bà mất mùa mưa bão
Những cơn giông dầm dề
Mưa thối trời ngập đất
Mây xám dài lê thê

Ngoài biển Đông siêu bão
Dồn nước lên thượng nguồn
Rừng hết cây trơ trọi
Nước truy bức kiếp người …

Mưa trắng đất miền Trung
Miền Nam cơn tầm tã
Miền Tây mưa xối xả
Miền Đông nước réo gào..

Đêm nay, Đông sang. Lạnh
Giấc ngủ mãi chập chờn
Như một điềm báo trước
Bà đã về hồi hôm.

Có nỗi đau khó nói
Có nước mắt khó tràn
Hai năm trời cấm khẩu
Giây phút này băng tan

Thì con người Bệnh,Tử,
Sống trả kiếp lầm than
Được về cùng thế hệ
Mây được bay lên ngàn.

Bồng bềnh cùng hạc trắng
Thương kiếp người bi hoan
Quên kiếp trước thân phận
Quên kiếp này bần hàn
Mong mọi kiếp hết kiếp
Đừng luân hồi nhân gian.

Mới đó Hăm ba năm
Bà le te hôm sớm
Theo con gái về thành
Chăm ẵm thằng cháu ngoại.

Đút nó từng miếng ăn
Chờ chiều trường mẫu giáo
Theo từng bước chập chững
Lên lớp một, lớp hai

Ngong ngóng ngày lớp Sáu
Nó đạp xe đường dài
Bà đứng đợi đầu hẻm
Chờ cháu sang bên này
Dắt cháu bước từng bậc
Lẫm chẫm thời một hai.

Rồi ngồi xem cháu ăn
Nghe làu nhàu, ca thán
Cơm không ngon chỗ này ,
Canh không ngọt chỗ kia,
Nụ cười vụt tươi rói
Khi cháu buông chén đũa
Nồi không còn hạt cơm.

Rồi cháu gái ra đời
Lại khăn gói xa xôi
Lui cui đi cõng cháu
Tình quê để lại sau

Nhiều lúc ngồi một mình
Nhìn dòng xe inh ỏi
Quẹt nước mắt không nói
Nỗi niềm đang ở quê

Nơi ấy là Tổ tiên
Nơi ấy là gốc gác
Nơi ấy phiên chợ chiều
Nơi bà con cô bác
Nhìn nhau ánh mắt yêu.

Cháu gái thì quyến luyến
Ngày Tết, giỗ muốn về
Rảnh, lên cái điện thoại
Nhõng nhẽo với người quê.

Bà bệnh nặng không ăn
Bà giấu không uống thuốc
Dì Tư đang lằn nhằn
Bà lẫn sau, lẫn trước
Con gái dỗ dành mãi
Bà mới chịu cười xòa
Hứa ăn này, uống nọ
Mặt gái tươi như hoa.

Thôi thì, ai cũng vậy
Cuộc trăm năm cũng rồi
Con là người tu luyện
Chết là dừng cuộc chơi

Chết đâu phải là hết
Sống quá nhiều ngậm ngùi
Trả hết Nghiệp là thôi
Bà đã tích bao Đức
Hành trang cuộc luân hồi.

Bà rất tin Thần Phật
Trân quý “Chuyển Pháp Luân ”
Bà tin cuộc cứu độ,
Tin Phật, chẳng phân vân.

Bà ra đi bà nhé
Bỏ hết mọi thăng trầm
Thôi hết nhìn bãi bể
Thôi hết buồn nương dâu
Thôi, cần chi dương thế
Mê muôn đời kiếp sau…

Thôi bà đi, bà nhé
Mưa đã bớt hạt rồi
Sấm ầm ừ nín lặng
Chớp thôi rạch đêm trời

Thôi bà đi bà nhé
Để con cháu nụ cười
Để ánh mắt thật lạ
Xa xăm thời Hai mươi.

La Vinh

bốn mùa của mẹ, Lời của người mẹ già khiến hàng triệu người rơi lệ

Ảnh: DKN.TV

Ngoại à!

Xưa phố xá chẳng hề tấp nập
Những thôn nghèo lối ngập cỏ hoa
Dân quê chất phác thật thà
Xóm làng đùm bọc nhà nhà mến nhau.

Trước sân có hàng cau thẳng tắp
Một vuông sân ngăn nắp gọn gàng
Những cô thôn nữ đoan trang
Nói cười nhỏ nhẹ dịu dàng làm sao!

Đêm yên ả ngọt ngào hương bưởi
Tiếng dế kêu bên lối đi mòn
Ngoại ngồi giữa đám cháu con
Đèn dầu thắp sáng dạy toàn điều hay..

Nhân Lễ Nghĩa… điều này phải nhớ
Sống cho đáng sống ở trên đời
Đừng ganh tỵ với dối người
Giữ tâm trong sạch một đời… nhớ nha!

Ngoại giờ xa thật là xa
Con vừa đắc Pháp.. ngoại à.. đừng lo!

Kim Thoa

Cháu gái của ông

Cháu gái của ông – một bông hoa mới nở
Như một Thiên thần, như một giấc mơ,
Một món quà vô giá bất ngờ
Mà trời đất chiều người ban tặng.

Cháu khau kháu nhờ bàn tay chăm sóc
Của mẹ, của bà, của cả cha, ông,
Của tiết trời mát dịu thu – đông,
Của dòng sữa thiên nhiên đưa đến,
Của tình anh, em ngây thơ biểu hiện,
Của chú, của cô, của cậu… bao người.

Cháu là cả niềm vui, hạnh phúc trên đời.

Hồng Phương

Bà và cháu

Cháu trai đích tôn Bà còn công tác
Không có thời gian chăm cháu nhiều ngày.
Cháu gái Bà đặt tên gọi Ngọc Mai
Lại dành hết thời gian chăm sóc.

Từ ngày đầu cháu vừa oe tiếng khóc
Mấy tháng rồi cháu nhanh lớn từng ngày
Có mẹ, có bà chung sức, mát tay.
Niềm vui cả hai bên nội, ngoại.

Hồng Phương

Cháu đích tôn

Cháu mới lên bốn, lên năm
Mọi khi ngủ cùng bố, mẹ
Từ hôm mẹ sinh em bé
Cháu lại đòi ngủ với ông.
Hỏi:”Cháu có nhớ mẹ không?”
Cháu chỉ ậm ừ, ấm ứ.

Cháu nằm bên ông thủ thỉ
Như là vừa dỗi, vừa khoe:
“Từ nay cháu bị ra rìa!
Ông ơi! Làm anh khó lắm!
Cháu đã sắp thành người lớn
Phải nhường bố, mẹ cho em,
Em bé phải được ưu tiên,
Cháu còn phần quà em nữa,
Cháu tự xúc ăn mọi bữa,
Việc gì cháu cũng tự làm.
Cháu là “đích tôn” của ông
Hai ông cháu mình cùng ngủ!”

Hồng Phương

Cháu là bông hoa nhỏ

Cháu trai, con thứ, mới sinh
Giữa ngày tháng Chạp Nhâm Thìn hằng mong
Cháu sinh vào đúng năm Rồng
Dù lịch “Tây” đã sang năm mới rồi.
Thời gian là của đất trời
Cháu đâu có biết chào đời chọn năm.

Cháu còn sinh đúng hôm Rằm
Chị Hằng duyên dáng xuống thăm, cháu cười
Chị ban cho cháu niềm vui,
Phước lành khôn lớn, vào đời giỏi giang.

Cháu là hạnh phúc dâng tràn,
Là bông hoa nhỏ ngát thơm cho đời.

Hồng Phương

Đặt tên cháu

Nhận lời với con: đặt tên cho cháu
Mà nghĩ hoài, nghĩ mãi chưa ra
Giờ đặt tên đâu phải như xưa:
Đặt tên để dễ nuôi, mau lớn.

Nhiều tên gọi xướng lên thật “ớn”
Mà vẫn theo suốt cả cuộc đời:
Nào là: Hĩm, Gái, Tý, Xôi,
Nào là Bé, Nhỡ, Khoai, Đồi, Lúa, Ngô;
Có tên chính xác không ngờ
Tính ra đúng cả ngày, giờ, chi, can:
Nào là Tuất, Hợi, Dậu, Thân,
Nào là Quý, Giáp, Kỷ, Nhâm, Canh, Thìn;
Con đàn đặt số khỏi quên:
Một, Hai, Ba, Bốn… ghi liền tên con,
Đến khi cả chục đứa tròn
Tên Năm, Sáu, Bảy, Tám, Thêm, Chín, Mười…

Bây giờ tên đặt phải “tươi”,
Phải nhiều ý nghĩa cuộc đời mới sang.
Nào là tên ngọc, tên vàng,
Tên là ánh sáng dịu dàng trăng thanh,
Tên như sông, núi, Trường Thành,
Mênh mông biển rộng, cao xanh bầu trời;
Tên sao trẻ đã phất rồi,
Lớn lên chức tước được ngồi ngắm sao;
Tên nào mang nghĩa thanh tao,
Ngữ thanh Anh – Việt, ngữ nào cũng xuôi,
Rồi còn chữ nghĩa vào đời
Điểm danh, ký tặng, kính mời đều sang…
Tên sang, sang cả họ hàng,
Mang về phúc đức vẻ vang cả nhà.

Đặt tên khó thế kia mà
Đặt tên không được gọi ra đã cười,
Chấm tên phải được điểm Mười!

Hồng phương

Chúm chím hoa cười

Quý tặng cháu ngoại Ngọc Mai
Cháu gái mới tròn năm tháng tuổi
Đã như bông hoa sáng cả cửa nhà
Chúm chím hoa cười, chúm chím hoa,
Mắt đen láy bồ câu, đen láy.

Ai cũng được vui lây cùng cháu đấy,
Cũng muốn ôm, muốn bế cháu hoài
Cháu chưa biết theo, chưa biết chìa tay
Mới chỉ biết nắm ngón tay người lớn.

Sinh năm Rồng như điều hằng mong muốn,
Xuân Quý Tỵ về cháu lớn, cháu ngoan.
Là bông hoa đời ban tặng người thân,
Niềm hạnh phúc lớn dành cho cuộc sống.

Hồng Phương

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN