Nỗi ám ảnh về những đứa con bị bạo hành

Nỗi ám ảnh về những đứa con bị bạo hành

Tôi nhớ mãi sáng mùa đông năm ấy
Nỗi hãi hùng ám ảnh mãi không thôi
Tiếng nghiến răng, tiếng hét lẫn tiếng cười
Và cả tiếng khóc hờn cắt thịt

Bạo hành gia đình

Bạo hành gia đình (Ảnh: Laodong.vn)

Cách nhà tôi chỉ mấy nóc nhà
Ba cha con người kéo xe bò gạch
Chui nhủi sống trong một căn lều rách
Tạm bợ, lần hồi, đói rét quanh năm
Cô gái câm
Thường vẫn bị trẻ trêu trong phố
Anh cô – người ta gọi là thằng Ngố
Cứ cười hề hề và hùng hục kéo xe
Ông bố chỉ biết có rượu chè
Vẫn thường say thâu đêm suốt sáng
Tôi nhớ hình dáng
Người ông cao, mắt ông tròn
Say rượu vẫn thường đánh con
Và hàng xóm không sao bênh được

Một sáng mùa đông hơn mười năm về trước
Hằn học trong tuổi thơ tôi

Gió bấc căm căm tím tái làn môi
Mặc áo trấn thủ, áo bông vẫn rét
Cả phố bỗng giật mình khi nghe tiếng hét
“Thằng ăn cắp! Tao giết mày!”
Người đàn ông đỏ rực cơn say
Cầm thanh củi cũng đang rừng rực cháy
Vụt tới tấp lên đầu người con ấy
“Dám lấy trộm tiền uống rượu của ông!”
Người ta quen rồi cái cảnh, chỉ mất công
Ai can gì đụng đến nhà thằng bợm!
Mấy đứa trẻ con đứng bờ rào nhìn trộm
Chực co cẳng chạy ra …
Người con trai bị trói phía đầu nhà
Cô con gái gục đầu sau bậc cửa
Người đàn ông dừng tay không đánh nữa
Vì anh con đã nhũn ra rồi
“Cái Thuỷ đâu! Thuỷ ơi!
Mày lấy ngay cho tao chậu nước!”
Cô Câm vùng dậy, tránh đòn roi, rảo bước
Vội làm theo lời như con rối giật dây
“Gáo đây! Múc thật đầy!
Dội vào đầu nó, cho tiệt ngòi cái phường mất dạy”
Sợ bị đòn, bàn tay cô run rẩy
Nhắm mắt, hắt ào
(Tôi sợ rằng ở đâu đó trên cao
Ông trời bưng mặt, chẳng dám nhìn cảnh ấy)
Người con trai quặn mình run rẩy
Rên hừ hừ …
“Ơ kìa! Đổ nữa đi mày”
Lời chưa dứt, khúc cây đang vụt xuống
Cô khóc, cô nghiến răng, tay cô luống cuống
Lại múc, lại dội, lại rên
Người đàn ông dường như đã nổi điên
Bê chậu nước hắt ào một cái
Lạnh, hừ hừ, nhũn tấm thân quằn quại
Đang đỏ tấy lên
Và thế là ngơ ngác nụ cười điên
Cô Câm cười nghẹo đầu nhìn bố
Nhìn hàng phố
Lại cười

Ám ảnh tôi chắc là hết cuộc đời
Địa ngục trần gian, chính mắt tôi đã thấy
Nước hắt ào, tấm thân đỏ tấy
Và nụ cười điên.

(Chuyện kể ở khối II. YK. HĐ 1985)
Không rõ tác giả

Xem thêm:

Sources:

Tags:

BÀI LIÊN QUAN