Tản văn: Mùa hoa cải

Tản văn: Mùa hoa cải

Cứ mỗi độ cuối đông, đầu xuân hoa cải lại có một khoảng trời riêng phô diễn sắc màu, thu hút không ít người tìm về những cánh đồng hoa cải để chiêm ngưỡng.

Mùa hoa cải

Ảnh: pystravel.vn

Lướt qua con đường găm trên mình đầy đá sỏi, tôi gần như vỡ òa trước cả một biển trời hoa cải, rồi không thể nào kiềm chế được cảm xúc mà cứ thế hét lên. Chưa bao giờ tôi thấy hoa cải nhiều đến vậy. Một bông, hai bông, ba bông… cả ngàn bông nối tiếp nhau tạo thành một xứ sở, bạt ngàn, lung linh, rực rỡ.

Tôi sà xuống, ướp mình ngây ngất trong hương sắc hoa cải. Tôi yêu màu vàng của ánh mặt trời ấm áp. Yêu sức quyến rũ lạ kỳ của màu vàng hoa cải. Thứ màu vàng tượng trưng cho cảm giác mạnh mẽ, hạnh phúc.

Cuộc sống này vốn dĩ mang trong mình rất nhiều điều vội vã. Nó cuốn con người đi theo dòng đời hối hả. Đôi khi, ta đánh mất mình bởi những giây phút vội vàng ấy. Giữa nhịp sống náo nhiệt đầy rẫy những xô bồ, bon chen, tôi cố gắng kiếm tìm cho mình một khoảng lặng bình yên như nơi này…

Những luống cải trong tiết trời se lạnh. Có nắng. Có gió. Rùng mình trong hơi sương mỏng mảnh đương còn đọng lại. Cánh hoa cải bé xíu nép mình bên vạt nắng cuối mùa nhàn nhạt, giăng mắc giữa cánh đồng bình yên.

Hoa cải thì thầm với gió, với đất trời. Xuân đang về…

Nó tâm sự với tôi về quá trình phôi thai và lụi tàn của mình. Hết mùa, hoa cải rụng xuống nhưng sự sống của nó vẫn tiếp tục qua những hạt giống mùa sau.

Hoa cải nói với tôi biết bao điều, rằng dù cuộc sống có khắc nghiệt đến đâu… dù ngày ngày tôi đang phải chịu đựng không ít áp lực mà dòng đời đưa lại… dù nỗi cô đơn đêm đêm vẫn làm tôi thấy nhói buốt… dù quá khứ là sự ghép nối của những mảng màu vụn vỡ xám ngắt thiếu vắng niềm tin… thì hãy cứ quên đi, hãy sống trong những khoảnh khắc an nhiên như lúc này. Mọi thứ rồi cũng sẽ trôi đi, cái duy nhất còn đọng lại chính là kỷ niệm. Thế nên hãy trân trọng dù là những khoảnh khắc rất ngắn ngủi để giữ lại thứ đáng quý duy nhất ấy thật đẹp, thật ý nghĩa.

Hoa cải nhìn tôi với cái nhìn trìu mến, tươi vui. Gió khẽ đưa hàng ngàn bông hoa cải rung rinh lượn sóng. Một vẻ đẹp giản dị mà thanh cao, gần gũi mà nên thơ.

Nó như đang khẽ hát ru người những lời ca Trịnh bất hủ cùng năm tháng “xin cho đất trời bốn mùa lặng gió. Đường trần em đi, hoa vàng mấy độ”.

Hoa cải nghe gió tình tự. Nghe tôi thở than những muộn phiền, sẻ chia những niềm vui.
Cuộc sống đã dạy tôi rất nhiều điều vô giá!

Tôi đã được học rằng, để xây dựng lòng tin phải mất đến hàng năm, nhưng chỉ cần vài giây để hủy hoại nó.

Tôi đã được học rằng, bạn không thể làm mọi người yêu bạn. Tất cả những điều mà bạn có thể làm là trở thành một người mà người khác có thể yêu được, phần còn lại là tùy thuộc vào người kia.

Tôi đã được học rằng, một người bạn thân vô tình làm bạn tổn thương, thì hãy biết cách tha thứ cho họ. Bởi con người không ai là hoàn hảo. Bởi có như thế thì mới là con người, là cuộc sống.

Tắm mình giữa nắng, giữa hoa tôi như trút bỏ được tất cả những muộn phiền, chông chênh. Lang thang giữa biển trời hoa cải để hiểu hết giá trị của hai từ “yên bình”, để biết cách “dừng lại trước những nỗi buồn không thể gọi thành tên” như lời của cô bạn thân. Cái duy nhất còn đọng lại trong tôi là một tâm hồn thư thái được thiên nhiên ôm ấp, vỗ về.

Tôi vui khi hoa cải gợi nhắc bản thân về những con đường đã qua không phải không có màu vàng. Ấy là màu vàng của thành công, màu vàng của tuổi trẻ sôi nổi, màu vàng của ước muốn, đam mê.

Dù cuộc sống khó khăn đến mức nào, tôi vẫn cần tự trải cho con đường phía trước một màu xanh lá, bởi đó là màu xanh của sự sống, màu của sự phát triển, của ước mơ đang ươm mầm.

Tôi tin rằng, sẽ có ngày mầm xanh đưa tôi tới đích. Như những luống cải xanh non vừa được cấy trồng bên cạnh những khóm cải rực rỡ hoa vàng. Chúng đương xanh mơn mởn, màu xanh của sự sống. Trải qua cái khắc nghiệt của thời tiết, trải qua những cống hiến và dâng tặng sản vật cho đời thì rồi sẽ có một ngày chúng gom góp nên khoảng trời rực rỡ sắc vàng mà tôi đang được ngắm nhìn. Màu vàng của thành công, của hạnh phúc.

Yêu lắm những khoảnh khắc sống trong mùa hoa cải. Yêu lắm những con người luôn sống hết mình vì cuộc đời này…

Tác giả: Kim Hảo

Xem thêm

Sources:

Tags:

BÀI LIÊN QUAN