Chùm thơ về tình mẹ vô cùng sâu sắc và xúc động

Chùm thơ về tình mẹ vô cùng sâu sắc và xúc động

“Công cha như núi Thái Sơn/Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”. Nhắc đến mẹ là ta nhắc đến tình mẫu tử đầy xúc động, đây có lẽ là thứ tình cảm thiêng liêng nhất của con người. Tình mẹ bao la là không bao giờ có thể đong đếm được.

Mẹ ôm con

Và những thứ gì thuộc về tình cảm, thứ đó sẽ trở thành thơ. Từ rất lâu, thơ là một thể loại truyền tải cảm xúc của con người. Tất nhiên, tình mẹ luôn là một chủ đề quan trọng trong thơ ca.

Hãy cùng chiêm nghiệm về tình mẹ qua những vần thơ vô cùng sâu sắc và xúc động do chúng tôi tổng hợp.

Vần thơ tặng MẸ

(d.m.h)

Con đã viết bao nhiêu bài thơ
Trong đó có bao nhiêu bài về MẸ ?
Sao con cứ mải mê viết những điều xa xôi thế
Mà MẸ bên mình lại chẳng viết thành thơ….

Xin đừng lầm trách con là một đứa hững hờ
Bởi tình MẸ làm vần thơ trở nên bối rối
Trang giấy nào, lời thơ nào chứa nổi
Tình MẸ mênh mông mà giản dị, không lời !

Hà Nội lại mưa nhiều cho nỗi nhớ đầy vơi
Bao sắc hoa ngập tràn phố nhỏ
Chợt thấy sống mũi mình cay niềm tủi hổ
Đã bao lần con tặng MẸ con hoa ?

Một đời MẸ thua thiệt người ta
Khi tuổi già mà con còn thơ dại
Cả cuộc đời nắng mưa dầu dãi
Chưa một lần được tổ chức sinh nhật hay mồng 8 tháng 3

Lũ chúng con chẳng đứa nào mua nổi món quà
Chỉ lẳng lặng bước ra vườn rồi chọn mấy nhành hoa
Mang vào nhà cắm bình thầm tặng MẸ
Ôi, cái ngày xưa sao mà khờ dại thế,
Sao cứ ngại ngần khi nói tiếng yêu thương ?….

Hà Nội sắc hoa đã ngập khắp phố phường
Con ngắm mãi chẳng thấy bông nào đẹp tươi như vườn nhà mình MẸ ạ
Hình như sắc thị thành làm nhạt màu cây lá
Hoa cũng hững hờ như bao người qua lại, lại qua

Con sẽ không hững hờ ghé vào một quán hàng mua vội lấy đóa hoa
Rồi trao tặng như bao người vẫn tặng
Con muốn được trở về ngày xa xưa lắm
Tự tay mình hái nhành hoa trao MẸ yêu thương

Không biết giờ này Hà Tĩnh có mưa không ?
Hoa vườn mình có còn tươi màu như trước ?
Không biết cách nào trở về trong nớ được
Để tặng MẸ nhành hồng trước hiên nhà còn vương giọt sương mai

Chẳng biết làm chi cho vơi nỗi nhớ đong đầy
Và cả những tủi hờn không được về bên MẸ
Nơi quê nhà đừng buồn lòng, đừng trách con MẸ nhé
Vần thơ này xin nở đóa hồng kính tặng MẸ thân yêu !

Nỗi niềm sinh viên

                 (d.m.h)

Kí túc xá về đêm buồn lắm MẸ ơi
Dẫu quanh con bốn bề cười nói
Giữa muôn người lòng con nhức nhối
Nỗi nhớ quê nhà, nhớ MẸ thân yêu.

Sáng đến lớp đùa vui để về chiều
Nỗi nhớ nhà cứ ùa về da diết
Một mình con trên  phố dài chật hẹp
Thầm gọi tên miền kí ức xa rồi…

Giữa cuộc sống bộn bề vẫn thổn thức khôn nguôi
Nhành cỏ dại chốn đồng xa MẸ hái
Ép trang vở học trò một thời vụng dại
Cánh bướm chập chờn vườn cải vàng tươi…

Giữa phố thành đông đúc và thiếu vắng tình người
Khao khát lắm lời thì thầm đồng nội
Lũy tre làng xanh tươi mời gọi
Buổi trưa hè bát nước chè xanh.

Giữa chốn tình người quá đỗi mong manh
Tấm lòng MẸ là ngọn đèn dẫn lối
Trước cuộc sống sinh viên khó khăn không kể nổi
Hơi ấm quê nhà sẽ dẫn lối con qua.

tình mẫu tử

Nghịch cảnh

(d.m.h)

(Tặng người phụ nữ không quen biết chợt gặp trên đường phố)

Phố phường đêm tập nập bước chân qua
Bao trẻ nhỏ tung tăng nơi góc phố
Áo váy rạng ngời niềm vui tuổi nhỏ
Bên MẸ cha ríu rít chuyện trò.

Biết bao nhiêu xe máy, ô tô
Chờ đón sẵn các con rạng rỡ
Sao góc kia, nơi con phố nhỏ
Thiếu phụ buồn lê bước đêm khuya?

Một đứa con thơ đã ngủ say sưa
Trên tay MẸ sao lòng đau xót thế!
Một mình bước, sầu trong hơi thở khẽ
Hành lí nặng vai lê bước suốt đêm dài.

Chỉ biết lặng nhìn, lặng thấu nỗi đắng cay
Người MẸ ấy và đứa con thơ ấy
Ôi, cuộc đời sao chua cay đến vậy,
Những khoảng cách không tên tê tái nỗi lòng?

Có chỗ nào cho họ dừng chân không?
Người MẸ trẻ chỉ mang theo chiếc ghế
Chốn vỉa hè nhiều hiểm nguy đến thế
Họ làm sao qua nổi những đêm dài?

Người MẸ vẫn đi, nặng trĩu trên vai
Bao hành lí, nỗi buồn đau, suy nghĩ
Sao vòng tay vẫn dịu dàng đến thế
Để con thơ cứ say giấc đêm nồng.

Dù bước qua mà mắt mãi ngóng trông
Hình dáng ấy cứ nhòa dần bóng tối
Người MẸ trẻ sẽ kìm lòng sao nổi
Khi bao gia đình hạnh phúc cứ đi quanh?

Biết nói gì trước số phận mong manh
Nỗi xa xót chợt nồng cay khóe mắt
Đêm vẫn phủ một màn đen dày đặc
Thăm thẳm khôn cùng như một nỗi đau riêng.

Thôi, hãy làm ngơ và mạnh mẽ lên
Cứ kiêu hãnh bước qua nơi ấy nhé!
Cuộc đời vốn vẫn luôn luôn như thế
Kẻ khóc người cười, kẻ khó người sang….

Dù đêm có dài,  bóng tối có tràn lan
Thì ánh sáng bình minh sẽ đến
Nên hãy vững tin giữ vòng tay trìu mến
Cho con thơ đêm say giấc an lành.

Giếng khơi

Tiểu Mục Đồng

Thả gàu xuống giếng
Tôi múc lên hạt mưa ca dao
Tìm con cá bống
Chỉ nghe hương thị thoang thoảng quanh làng.

Phả giọt nước mát vào mặt
Giọt nước gội trắng tóc bà, gội xanh tóc chị
Giọt nước đầy thùng trĩu đôi vai mẹ
Nghe trầm tích xì xầm
Rỉ mạch đá ong.

Soi mình vào giếng
Tôi thấy những mùa giáp hạt
Cái đói ám ảnh dân làng
Những mùa hoa gạo rơi hoang
Cầu vồng đằng tây báo hạn…

Giếng khơi! Giếng khơi!
Ai đào ra mạch sống bao đời?
Giấc mơ trong vắt
Khuôn mặt cha tôi tha hương trở về
Soi đời lặng lẽ!

Giếng khơi! Giếng khơi!
Tiếng gàu va thành giếng
Tiếng vọng lay thức mặt trời
Những bàn chân bước sau đêm “tối lửa tắt đèn”
Trầm nhịp!
Gánh nước về tưới xanh giấc thơ tôi!

Chọn những gam màu

Trần Hương Giang

Tôi chọn một màu tím
thả nỗi buồn đi rong trên bầu trời đầy gió
mây không trôi
chỉ lặng yên khóc thầm
chờ đợi
như hòn vọng phu xưa
đã hoá đá
mòn mỏi
dưới chân núi…

Tôi chọn một màu xanh
rừng bạt ngàn hát ca với thảo nguyên
và chênh chao
trong nỗi nhớ hoang vu
của mẹ
như thác nước tuôn trào
đang chảy hoài
chảy mãi …

Tôi chọn một màu hồng
tô môi son đỏ thắm tươi nồng
má hây hây
cô gái người Ê Đê
hồn nhiên
cười, khoả mình dưới sông
nắng ngập tràn
trêu đùa trên tóc…

Tôi chọn một màu nâu
đất mẹ, áo cha lấm lem sương gió
đã một đời
nhọc nhằn vất vả
để đàn con khôn lớn thành người…

Sắc tím lục bình

(d.m.h)

Con đã từng yêu tha thiết một loài hoa
Rồi tự mang nó vào miền lãng quên để dặn lòng từ bỏ
Nhưng sắc tím vẫn chênh chao nỗi nhớ
Để tim lại trở về thổn thức gọi tên

Lục bình vẫn mênh mang sắc tím trong con
Dẫu mẹ đã bao lần bảo con gái ko nên yêu loài hoa nổi trôi như thế
“Chóng nở chóng tàn, dạt trôi sóng bể
Rồi sẽ khổ một đời đó con!”

Con đã bao lần đứng trước loài hoa ấy băn khoăn
“Chả nhẽ yêu hoa sẽ như hoa sao mẹ?”
Nếu ai cũng sợ nổi trôi như thế
Sắc tím dịu dàng kia biết ai sẽ nâng niu?

Con xa xót ngắm nhìn những sắc tím cứ dập dềnh sóng nước chẳng biết về đâu
Con cháy lòng mỗi lần cố vươn tay hái một nhành mong manh nhường vậy
Con biết điều mẹ khuyên nên làm nên đành dặn lòng không nhìn loài hoa ấy
Nhưng sắc tím vẫn ám ảnh hoài tựa nỗi nhớ không tên….

Mẹ hãy cùng con ngắm nhìn muôn đóa hoa trên sóng nước mênh mông
Dịu dàng điểm tô sắc tím lòng chung thủy
Hoa đẹp như quê hương có tình yêu của mẹ
Nên mẹ đừng lo lắng gì khi con mải miết yêu hoa

Chẳng có loài hoa nào tự nó sinh ra
Lại muốn người yêu nó cũng khổ đau mẹ ạ
Nên hãy cho con được mang sắc hoa ấy trong tim nơi phố phường xa lạ
Như nỗi nhớ cháy lòng về quê hương nơi có mẹ thân yêu!

Câu hát quê hương

(d.m.h)

Xe chuyển bánh rồi con lại xa quê
Sông Lam vẫn ngọt ngào như tình yêu của mẹ
Nhịp cầu nghiêng nghiêng, dịu dàng- Bến Thủy
Nối đôi bờ bằng câu hát yêu thương

Ai chẳng mang trong mình hai tiếng quê hương
Để hồn hóa xanh sau bao lần rạn khô, nứt nẻ
Ai chẳng ấp iu tình thương cha mẹ
Để dẫu bạc đầu vẫn thấy mình là đứa trẻ lên ba

Xe đi giữa bạt ngàn đồi núi bao la
Mỗi vòng quay cũng vướng mùi hoa cỏ
Mang cả những ngọt ngào,  bình yên từ quê ra phố
Bước chân dùng dằng trong khúc hát dân ca

Hà Tĩnh ơi, sẽ chẳng bao giờ xa
Dẫu có đi thêm hàng vạn ngàn cây số
Bởi tình mẹ và quê luôn dịu dàng nơi tim con đó
Vẫn ngân vang xứ người trong điệu ví yêu thương…

tình mẫu tử

Nói với Mẹ

(d.m.h)

Những năm tháng dại khờ con đã bước qua chưa
Mà nông nổi cứ đầy vơi nhịp bước?
Có lẽ nào đường chông gai con từng qua được
Chưa đủ để làm con lớn khôn thêm?

Cuộc sống có quá nhiều điều con chẳng thể gọi tên
Đời bóng tối mà con ngoài ánh sáng
Nhìn sao nổi những hiểm nguy, dối gian rình rập
Cứ chực chờ giăng bẫy xung quanh?

Con đã lớn rồi phải biết tự lo lấy thân mình
Bàn tay mẹ không thể chở che theo từng nhịp bước
Những dối gian, lọc lừa mẹ chẳng thể nào dạy được
Mà thật thà làm hành trang chống chếnh quá mẹ ơi!

Con biết làm sao khi đứng giữa cuộc đời
Đầy dông bão con thì mong manh quá
Con biết giữ làm sao cho mình khỏi ngã
Và biết lấy gì lấp đầy những khoảng trống không tên?

Con sẽ cứ là con kiêu hãnh mà đứng lên
Dẫu lạc lõng giữa cõi đời lổ loang đen trắng
Hay con sẽ hòa vào dòng người sống vội vàng mà chết lặng
Để cay đắng nhận ra mình trưởng thành trong hoang lạnh con tim?

Nỗi nhớ quê hương

(d.m.h)

Đêm nay

….Hà Nội…

………………..gió…

….ngập trời…

       Mẹ ạ……..

Chốn quê nhà đã trở lạnh hay chưa?

Sao đêm nay con nhớ mẹ vô bờ
Nhớ cả dòng Lam khẽ đôi bờ sóng vỗ
Chốn đất khách một mình bao thương nhớ
Một mình gọi thầm hai tiếng quê hương

Dẫu biết chia ly vốn một lẽ thường
Giữa cuộc mưu sinh trăm ngàn  vất vả
Sao cơn gió trở mùa xốn xang lòng đến lạ
Để chợt nghẹn ngào nơi khóe mắt cay cay…

Con muốn gửi hết vào tiếng hát cỏ cây
Nỗi thương nhớ và tình yêu đến mẹ
Hãy gửi con điệu ví dặm ân tình mẹ nhé
Trong bát ngát gió về sưởi ấm tim con

Hà Nội dẫu đông về sẽ lạnh nhiều hơn
Nhưng hơi ấm ân tình quê hương và mẹ
Sẽ sưởi ấm cho con qua muôn ngàn dâu bể
Để hẹn ngày về ngọt ngào bên khúc hát sông quê…

Chỉ cha mẹ thôi!

(d.m.h)

Đã thoáng thấy những cành đào nở sớm
Hà Nội giờ này lại lất phất mưa bay
Kí túc xá một mình con tự ủ ấm đôi tay
Da diết nhớ quê hương, nhớ về cha mẹ

Bước chân xa quê cũng nhiều rồi mẹ nhỉ
Có lần nào nước mắt không rơi?
Dấu vội đằng sau một nụ cười thôi
Lòng cứ dùng dằng nửa đi nửa ở

Sao Hà Nội tiết trời như rứa?
Cho con nhớ hoài không khí Tết quê hương
Khát khao về bên mái ấm yêu thương
Nở nụ cười không hằn dấu buồn lo mẹ ạ

Mẹ ở quê nhà còn cha thì xa quá
Con biết nương vào đâu những lúc đau buồn
Nghiêng bên nào con cũng thấy cô đơn
Con sợ cả một cơn gió lùa cũng làm tim mềm yếu

Cuộc đời lạnh, hạnh phúc như tấm chăn người tranh nhau kéo
Con nhỏ bé, mong manh nên chẳng giữ nổi cho mình
Dẫu chông chênh, con mỉm cười và cứ lặng thinh
Bởi nơi tim con lửa yêu thương mẹ cha vẫn dịu dàng sưởi ấm…!

mẹ

Bốn mùa của MẸ

(d.m.h)

Bốn chị em mình mỗi đứa một nét riêng
Như 4 bức tranh bốn mùa của mẹ
Dẫu có trải qua muôn ngàn dâu bể
Thì mùa nào cũng rực rỡ sắc hương

Chị cả là mùa Xuân say đắm vô cùng
Chị hai như mùa thu dịu dàng tỏa nắng
Rạo rực ngày hè chị ba ngay thẳng
Em lặng chọn cho mình góc hiu quạnh- mùa Đông

Tháng ngày trôi qua rồi các chị lấy chồng
Ai cũng có hạnh phúc riêng theo đuổi
Em dẫu biết vẫn chạnh lòng buồn tủi
Chị giờ có còn riêng của em đâu

Vui đến nghẹn ngào ngày chị khoác áo cô dâu
Nét rạng ngời long lanh đôi mẳt
Dẫu ích kỷ ngàn vạn lần em cũng luôn mong ước
Hạnh phúc ngập tràn trên mỗi bước chị đi

Thời gian cứ thế vẫn tuần hoàn trôi đi
Bốn mùa vẫn thay nhau điểm tô trời đất
Chị em mình dẫu nơi đâu vẫn rạng ngời hương sắc
Tô thắm lại những trang đời MẸ đã gian truân!

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN