Truyện ngắn “Thư lạc”: mối tình lạc lối qua những bức thư tay

Truyện ngắn “Thư lạc”: mối tình lạc lối qua những bức thư tay

Hồi lớp 12, có mấy đứa bạn thân viết thư cho nhau hẹn 20 năm sau mới mở. Nhưng vì tính ích kỷ, một cô bạn đã đánh tráo lá thư tình của chàng trai gửi cô gái mình yêu. Nhưng rồi cô lại bội ước… Nhưng cuối cùng tạo hóa có sự sắp đặt riêng, thư lạc lại trở về chủ cũ…

thư lạc

1. Năm học lớp 12, tôi và mấy đứa trong nhóm bạn thân cùng chơi trò viết thư tương lai. Mỗi người lần lượt viết cho mỗi người trong nhóm một bức thư, hẹn đúng hai mươi năm sau hội lớp thì mới được cùng mở ra đọc. Đứa nào cũng viết rất hăng, và khí thế chờ đợi hai mươi năm sau nhìn lại nét bút và tình cảm tuổi mười tám rất chi là sôi nổi. Khi ấy, ai cũng tin tình bạn là bất tử.

Thế mà… chưa đầy mười năm ra trường, tình bạn trong nhóm đã nhạt đến nỗi gặp nhau cứ như gặp người quen cũ. “Bạn” khác với “người quen” nhiều lắm chứ.

Tôi vẫn giữ thói quen viết thư cho bạn bè. Nhưng tôi dùng một loại mực đặc biệt: Loại mực này, sau hai năm, tự nó sẽ phai phôi. Bạn tôi có giữ những bức thư đó, chắc chắn hai năm sau sẽ chẳng thể nào đọc được tôi từng viết những gì.

2. Tuyến – người bạn duy nhất trong nhóm trở thành một quân nhân. Lại đóng quân tận Trường Sa. Mười năm ra trường, Tuyến cũng là người duy nhất trong nhóm bạn thi thoảng gửi cho tôi một bức thư. Thư Tuyến mộc mạc, giản dị, cũng chẳng nói gì nhiều ngoài những chuyện lính đảo xa quê. Trong thư Tuyến, tôi là Hải Âu, còn Tuyến tự nhận mình là San Hô. “San Hô” bảo: “Thịt Hải Âu ngon lắm, nhưng không dễ bắt. Nhưng ở đảo chỉ có các loài chim biển làm bạn với lính. Mà ai lại đi ăn thịt bạn mình cơ chứ”. Tôi viết thư cho Tuyến, cũng chẳng nói gì nhiều ngoài những mẩu vụn vặt về đứa con gái ẩm ương nhiều tham vọng. Tôi không nói nhiều hơn phạm vi cho phép, vì Tuyến và Lê – bạn tôi – yêu nhau sau ngày ra trường. Mà thực ra họ yêu nhau khi nào tôi cũng không biết rõ.

3. Lê đi lấy chồng. Cả nhóm có dịp gặp nhau, trừ Tuyến. Việc Lê lấy chồng mà chú rể không phải là Tuyến khiến ai cũng ngậm ngùi tiếc nuối. Thì cũng ngần ấy năm yêu nhau mà. Tôi hỏi Lê: “Sao đang yêu nhau thế lại đùng đùng cưới người khác vậy?” Lê nhăn nhó cười: “Ngần ấy năm lãng mạn đủ rồi, cũng phải tính chuyện đáp xuống đất chứ. Thời buổi “we belong to money” mà.

Thôi thì duyên phận, biết đàng nào mà lần.

Lê lấy chồng, tôi viết thư an ủi Tuyến. Tiếc là thư từ đất liền ra đảo xa còn lâu mới tới. Nên khi Tuyến nhận được tin người yêu đi lấy chồng thì người yêu đã nôn ra mật xanh mật vàng vì… thai nghén. Rất lâu sau tôi mới lại nhận được thư trả lời của Tuyến. Thật lạ. Thư chỉ vẻn vẹn có một câu hỏi: “Nhàn có còn giữ những bức thư tương lai không?”

4. Những bức thư tương lai tôi vẫn giữ đây. Bì thư đã ngả màu theo năm tháng. Ngàn lần trước những bức thư ấy tôi đã muốn bội ước, mở chúng ra xem những người bạn của tôi đã từng viết gì khi mười tám tuổi. Nhưng tôi đã ghìm lòng. Tự tôi không thể phản bội lời giao ước cũ nên cuối cùng tôi đã không mở bức thư nào, kể cả bức thư của Tuyến, bức thư mà tôi nghi ngờ chứa đựng nhiều điều muốn nói nhất.

Nhiều khi tôi tự trách mình, giá như tôi đã âm thầm bội ước…

Tôi đã đi qua một vài tình yêu trong đời. Khi mỗi tình yêu đi qua, tôi lại chưng hửng chấp nhận một sự thật ngộ nghĩnh: Hoá ra tôi đã yêu nhầm. Hay đúng hơn, đó chưa phải là tình yêu. Có lần chua chát quá, tôi lại khà khà cười một mình: “Ô hay! Hoặc là quả tim mình bé tí, không đủ chỗ cho tình yêu trú ngụ, hoặc là nó quá bao la để có quá nhiều tình yêu xin trọ. Mà khách trọ thì cuối cùng họ cũng phải về ngôi nhà của chính họ thôi.

5. Tuyến về phép, đến tìm tôi bất ngờ. Lúc hỏi Tuyến rằng: “Vì sao lại để Lê đi lấy chồng?” Tuyến trả lời một câu mà tôi không biết Tuyến nói đùa hay thật: “Có gì đâu. Lần cuối cùng gặp Lê, Tuyến chỉ lỡ miệng gọi tên một người con gái khác”. “Lê ích kỉ vậy sao?” Tuyến nhìn tôi chăm chú: “Nếu Nhàn yêu một người mà suốt ngần ấy năm trời người ấy chỉ nghĩ đến người con gái khác thì Nhàn có bỏ quách anh ta đi không?”

Tôi chẳng biết trả lời sao. Chia tay, sực nhớ về chuyện những bức thư tương lai, tôi hỏi lại. Tuyến cười buồn : “Việc này Nhàn hỏi Lê đi.”

Tôi hỏi Lê thật. Sau câu hỏi của tôi, Lê lặng người đi giây lát, rồi hẹn mấy hôm sau gặp lại. Mấy hôm sau, Lê mang tới chỗ tôi những bức thư tương lai mọi người viết cho Lê. Tất cả chúng đều đã được mở ra từ bao giờ. Đưa cho tôi một bức thư, Lê ngượng ngùng: “Xin lỗi Nhàn, lẽ ra bức thư này mới là bức thư gửi cho Nhàn từ mười năm trước.”

Tôi cầm bức thư trên tay. Bức thư với những nét chữ rất đẹp của Tuyến. Là một búc thư nói những lời yêu thương vụng dại của một chàng trai mười tám tuổi.

Ngày ấy, Lê đã âm thầm đánh lạc những bức thư, Lê cũng đã âm thầm bội ước…

6. Ngốc thật. Đã yêu sao không nói? Đã nói sao lại nói cho hai mươi năm sau? Khi ấy, tất cả có thể đã quá muộn rồi. Nhưng tôi không hỏi Tuyến câu nào về điều đó nữa.

Sau này tôi viết thư cho Tuyến nhiều hơn. Những bức thư vượt trùng dương ra đảo, đã viết bằng một loại mực mà chắc chắn sau hai năm sẽ không tự phai phôi như những bức thư trước nữa.

Xem thêm:

Truyện ngắn: Cuộc hôn nhân “hạn định”

Nhật kí “tình yêu nem nướng”

Yêu như một chàng trai cung Xử Nữ

Hạnh phúc cuối cùng

Sources:

Tags:

BÀI LIÊN QUAN