Chùm thơ về buổi chiều hoàng hôn thấm đẫm xúc cảm

Chùm thơ về buổi chiều hoàng hôn thấm đẫm xúc cảm

Buổi chiều hoàng hôn là những thời điểm khiến con người ta rất dễ rơi vào tâm trạng cô đơn, buồn, mông lung.

Đó là tâm trạng của đứa trẻ, sau một giấc ngủ trưa rất dài, tỉnh dậy thì đã là chiều tối. Nhìn khói bếp nhà ai đang tỏa, tiếng mẹ gọi gà cho ăn,… nó bỗng thấy bâng khuâng vì sao thời gian một ngày trôi nhanh quá. Đó là tâm trạng của một cậu học sinh, học buổi sáng và buổi chiều về nhà, ngồi trước bàn học cậu không khỏi nhớ nhung cô bạn cùng lớp. Đó là tâm trạng của một người mẹ nhớ con, của người già hồi tưởng lại quá khứ… Và khi đã nói đến cảm xúc, thì thơ luôn là cách tốt nhất để ghi lại.

Chùm thơ về buổi chiều, hoàng hôn đầy cảm xúc

Minh họa: Blog radio

Tìm em màu áo tím

Tác giả: Như Châu

Huế chiều nay nắng lắm em ơi!
Sông Hương nhuộm biếc nước da trời
Anh qua bên ấy trường Đồng Khánh
Mong mãi mà em chẳng tới nơi.

Anh ngóng em trong chiếc áo dài,
Dưới vành nón trắng tóc buông vai,
Nụ cười em đến trong màu tím
Xua hết trong anh phút lạc loài.

Chờ mãi mà sao chẳng thấy em?
Nắng kia đã nhạt dưới chân thềm
Lòng anh sao cứ bâng khuâng mãi?
Cho nỗi u hoài thêm cứ thêm!

Áo tím ở đâu, em ở đâu?
Sông Hương lặng lẽ chở thêm sầu!
Đồng Khánh chiều nay sao vắng quá,
Gió động lá vàng rơi phía sau!

Buổi chiều

Tác giả: Nguyễn Thanh Hải

Buổi chiều về nhập nhằng như gã tiều phu vác bó ngày xuống núi
em yêu
bầu trời đã có một trăng tâm tư đêm nay ru ngàn sao êm ngủ
cánh đồng đã có muôn trùng dế giun hò hẹn nhau trong bài hoang ca của gió
dòng sông còn có lớn ròng vắt cạn đêm
chỉ có đất xanh mọc nỗi buồn lên cỏ

Buổi chiều làm rách khuôn ngực anh
em yêu
anh/ gã tiều phu/ không giải cứu công chúa bằng nụ hôn
chỉ mong ngược buổi chiều
ban mai thức giấc thơm tóc xanh em thiếu nữ

Buổi chiều
ngược đường tim
vết gió
mây còn có thể kéo khói che quầng thâm khuôn trăng
sao anh không thể xóa quầng thâm thời gian trên má em?

Mùa hạn

Tác giả: Dương Hằng

Con sông vơi, trâu trẫm mình chưa quá nửa
Hoàng hôn về ngăn ngắt
Xoáy vào từng ô đất mẹ vừa ủ hạt đêm qua còn chưa kịp bứt mình khỏi vỏ
Rễ lúa vươn khe hở đợi chờ mưa.

Mặt trời hung đỏ đồng xa
Miền Trung thành miền cháy
Ta mỏi mắt chờ đêm ru vào giấc ngủ
Không ran rát
Không gắt gao
Không quầng nắng dội.

Chiều chưa kịp gọi
Mẹ ta ra ngó ruộng khô mắt hao hao trông về phía nắng
Liệu rằng ngày mai có mưa?

Mùa ngoan

Tác giả: Lưu thị Cẩm Huyên

Có những buổi chiều muốn khoác áo ra đi
Đến một góc quán ngồi cùng thói quen đếm từng giọt cà phê rơi vào đáy tách
Để biết mình dùng bao nhiêu giọt đắng cho một nỗi buồn
Không phải hoàng hôn nào cũng vàng ối một góc trời
Ra đi để biết vẫn có những buổi chiều mưa ướt đẫm gánh hàng rong
Biết lão nông một đời yêu gốc rạ
Biết tuổi trẻ không phải ngồi một chỗ và đọc hoài tiểu thuyết.

Lắm lúc thấy lòng mình ngổn ngang như đất liền vừa đi qua mùa bão
Suy nghĩ cũng rêu phong khi tháng năm niềm vui nhạt nhòa
Thời gian không thể nuôi mãi một thời tinh khôi
Ngày xa tuổi mười bảy mới nhận ra lòng mình nhiều vết xước
Khóc để biết mình yêu thương những con người.

Có những chuyện đã lấm lem bụi thời gian
Nhưng nỗi nhớ vẫn tràn đầy như mưa đổ dài trên mái phố
Chẳng thể đánh lừa được cái đầu còn tỉnh táo
Cứ dặn lòng chuyện cũ hãy quên đi
Như lá khô bay về cội chứ chẳng trở lại cành
Biết tuổi mình đang mùa khắc khoải
Nên những buổi chiều mong mùa hãy ngủ ngoan.

Lục bát chiều

Tác giả: Đào Mạnh Long

Heo may ăn vụng nắng vàng
Vãi tung toé để chiều loang lổ chiều
Rỗng mùa, lạc tiếng sáo diều
Thu quẫy gió, đổ liêu xiêu điệu hò.

Vảy thời gian rụng miền thơ
Neo vào nỗi nhớ, con đò ngủ quên
Nghiêng vành tháng tám tràn đêm
Ngọn tre miết khói tím lên đỉnh trời

Chiều trà đá ru nhau

Tác giả: Đinh Hiếu Minh

Chúng ta là những đứa trẻ đồng quê
tập làm người lớn ở ngã tư thành phố
chiều trà đá ru nhau

quê tao mùa này hạn lớn
quê mày lại trắng đồng
chẳng vạt đất nào không bật ngửa dưới nhát cuốc của cha
lưỡi liềm của mẹ
chị tao ở nốt mùa cải này rồi cũng sang sông
cánh đồng chưa thôi lầm lũi
giấc mơ cánh cò len lén bến sông.

xoay xoay ly trà đá lại mong mình bé dại
chiều cỏ may mê mải cánh chuồn chuồn
chúng ta là những ngọn gió đồng quê
phất phơ thành phố.
chiều trà đá ru nhau.

tao nhớ cái mùi đốt đồng trong chiều rơm rạ
con châu chấu xém lửa cháy chiều
dáng mẹ nghiêng nghiêng
cổng làng chẳng biết có quên tên đứa trẻ năm nào.

bao nhiêu chiều trà đá
để hong lại hiên nhà những tiếng chim trong trẻo
bao nhiêu giấc mơ
để về làm hoàng tử câu chuyện của bà

ly trà đá trong buổi chiều chợt lạnh

thôi về mày
ngã tư đã lên đèn
chúng ta sẽ băng ngang.

Thành phố mùa đông…

Tác giả: Hữu Nam

Em như con thác- trút xuống thế gian bao tiếng hờn
Lòng người tê dại
Sương phủ mờ thành phố
Anh đứng nhìn em – đỉnh Labiang dần xa ngàn dặm
Chẳng thấy em đâu.

Chiều tà
Một cơn mưa lõa thể
Mặt trời ngụp lặn sau ngọn núi phía chân trời
Khóc – cánh hoa tàn nhanh
Em mắng rủa mùa đông
Mùa xuân chết lặng không bến bờ mong nhớ.

Rừng thông lặng lẽ – em khẽ cười bên bếp lửa
Trong túp lều còn một thiên sứ mùa đông
Vội vã
Ta ôm em cùng tiếng nấc
Nâng niu tình ái đêm về
Ngọn lửa cháy – thành phố ấm lên…

Đừng làm tôi lạc lối về

Yêu tặng bạn gái HM

Tác giả: Mai Quang

Con đường chiều nay hun hút
Như những ngày ta qua
Em vẫn cô đơn như thời còn tóc ngắn
Tôi đưa em về ướt đẫm những cơn mưa.

Ôi một thời vụng dại
Một thời em là con gái
Tôi cầm tay em ấp úng, ngập ngừng
Chỉ biết trong tim có ngọn lửa bừng.

Những ngày qua
Màu rêu xanh nhức nhối
Giờ gặp lại em vẫn làm tôi bối rối
Như một thời chưa nói những lời yêu.

Em lại làm tim tôi
Sóng dậy những điều
Mà ngày xưa tôi chẳng bao giờ dám nói
Vẫn sợ mình lỗi lầm lạc lối
Nên vẫn đành lặng thinh.

Em nhìn tôi
Vẫn ánh mắt nhìn xao xác
Vẫn cái nhìn lặng lẽ
Em làm tôi ngơ ngẩn trong chiều.
Em đưa tôi về
Cái khoảng khắc ngày xưa khi trống chiều tan học
Tôi chẳng dám nhìn vào mắt em mà chỉ nhìn vào mái tóc.

Em ơi
Đừng nhìn tôi bằng đôi mắt ấy
Kẻo làm tôi lạc lối về.

Có một buổi chiều như thế này

Tác giả: Đặng Thiên Sơn

Chiều nay có người vác nỗi buồn đi qua trước mắt tôi
Khuôn mặt anh ta nhăn nhó
Tóc anh ta rối bù
Anh ta đi cách mặt đất 10 cm
Trông anh ta chẳng khác con lạc đà đang rướn mình trên sa mạc

Chiều nay có người vác niềm vui đi qua trước mắt tôi
Khuôn mặt anh ta rạng rỡ
Tóc anh ta rẽ ngôi chỉn chu
Anh ta đi cách mặt đất 20 cm
Chốc chốc anh ta nhảy cẫng lên như con bò đực thèm được yêu

Chiều nay có người vác nỗi đau đi qua trước mắt tôi
Khuôn mặt anh ta rầu rầu
Đầu anh ta trùm một vòng tang trắng
Anh ta đi thấp hơn mặt đất 10 cm
Trông anh ta thật đáng thương

Chiều nay có người vác nỗi sợ hãi đi qua trước mắt tôi
Khuôn mặt anh ta tím ngắt
Anh ta trùm mũ kín đầu
Đôi chân anh ta thoăn thoắt
Trông anh ta như con chuột rinh trộm trứng gà

Chiều nay có nhiều người chẳng vác gì đi qua trước mắt tôi
Khuôn mặt họ đa dạng, phong phú
Tóc họ cũng đa dạng, phong phú
Da họ cũng đa dạng, phong phú
Họ bám chân trên mặt đường hồn nhiên bước

Chiều nay tôi ngồi một mình thật lâu phía trong ô cửa sổ chật hẹp
Nhìn mọi người đi qua tôi.

biển chiều nay

Ảnh minh họa: baogiaothong.vn

Nghe Sài Gòn trong ta chiều ấy

Tác giả: Nguyễn Lãm Thắng

Có cơn mưa nép vào nỗi nhớ
Bất chợt con đường thả lá me bay
Có một chiều em làm anh nhớ
Sài Gòn mưa thương dáng em gầy

Có cơn gió làm mềm mái tóc
Có chiếc ô xanh em đứng chờ anh
Có giây phút lỡ hẹn hò em khóc
Nước mắt rơi làm thành phố chòng chành

Nghe Sài Gòn buổi chiều hôm ấy
Đánh thức tim anh một nụ hôn đầu
Nghe Sài Gòn mười năm trở lại
Anh tìm em trong phố đẫm mưa nhàu

Anh đi qua buổi chiều ngơ ngác
Mưa đổ trong lòng hóa tiếng đàn câm
Chiều Sài Gòn anh và nỗi nhớ
Lẩn khuất vào đêm hóa bóng đèn vàng.

Hoài niệm Thu

Tác giả: Xuân Thi

Em vẫn thấy màu trời xanh trong mắt anh
Dẫu bây giờ đang là mùa Đông buốt giá
Phố cũ em qua, hàng cây mồ côi sắc lá
Dáng hao gầy như nỗi nhớ trong em.

Nghe không anh, lời tình tự của đêm?
Gió kể cùng em câu chuyện của mùa Đông xứ tuyết
Có gã tương tư co mình trong giá rét
Đêm chong đèn. Thức với phố. Làm thơ.

Anh có về mùa Thu theo những giấc mơ xưa?
Nơi con sóng xôn xao trở mình trong mắt biếc
Nghe đi anh, lời thì thầm tha thiết
Em giấu sau nụ cười của đêm.

Nỗi nhớ trong chiều chưa kịp xếp thành tên
Em đan vào thơ bằng nụ tình mới chớm
Hồn giấy trắng niêm phong màu môi ấm
Xe tơ lòng… em dệt tím giấc Thu.

Chiều mưa ngã ba sông

Tác giả: Vĩnh Thông

Em không về phượng có thắm như xưa
Góc lớp cũ có vương mùi hoa nắng
Bụi thời gian phủ lên màu tóc ngắn
Cô bé ngày nào giờ xa như khói mây.

Em không về hạ có trốn mưa không
Sân trường nhỏ có bạc màu rêu cũ
Giàn tigôn đáng yêu ngày xưa em thích
Quá mỏng manh giữa mây gió sa mù.

Em không về sóng có lạnh lùng trôi
Dẫu biết ba nhánh sông hợp về một góc
Dẫu biết ta nhớ nhau đến từng sợi tóc
Hẹn ước nhiều lại chẳng giữ được nhau.

Hạ sẽ về từ cánh phượng, tiếng ve
Hoa sẽ nở từ giọt mưa e thẹn
Sông sẽ chảy từ chung nguồn ước hẹn
Sao ta không về cùng bến đỗ… em ơi!

Anh sẽ về để nói cùng hoa sữa

Tác giả: Cao Tùng

Anh sẽ lại về để nói cùng hoa sữa
Biết mấy mùa mưa mấy mùa nắng phương nam
Rằng canh cánh trong lòng anh nỗi nhớ
Cứ vương vương mùi hương ấy nồng nàn…

Chiều lặng gió Hồ Tây xa xăm quá
Bỗng xôn xao chuông Trấn Vũ dội về
Anh thèm dạo qua một vòng thu phố cổ
Như tích xưa lá đã kể… em có nghe?

Ghế đá công viên hàng sấu quán vỉa hè
Chè chát thuốc lào móm mém nét duyên quê
Anh thèm quá một que kem Tràng Tiền ăn liền trên…yên xe máy
Một nụ cười nao còn vương hương cốm đấy
Mà như mới đây…ngan ngát, vậy sao?

Khuya, trăng mùa đông phủ bạc dưới chân cầu
Sông Hồng đem dốc cạn cùng bầu bạn
Anh sẽ về đêm đầu ô đón gió
Cánh chim bằng chợt thấm mỏi…gian nan

Anh sẽ về để kể em nghe
Hoa Sữa ạ. Mùa thu còn nức nở
Kênh Thị Nghè lơ thơ hàng liễu đó
Nhưng xa rồi. Đường Láng một mùa trăng

Đi bên em. Đêm đông. Phố lạnh căm
Hương sữa cứa vào đôi lòng dịu nhẹ …
Anh sẽ về để nói cùng em nhé
Biết mấy mùa mưa mấy mùa nắng phương Nam…

Mấy mùa qua Hoa Sữa vẫn nồng nàn…

Buồn

Tác giả: Hàn Phong Vũ

Buồn dâng cao ngút chân trời
Ta ngồi lặng lẽ lệ rơi cung sầu
Chiều nay gió thổi về đâu
Nghe lòng hiu hắt ngàn sâu não nề.

Chiều nay ai… dáng trăng thề
Phải em chăng, trở gót về lối xưa?
Ngồi nghe gió thoảng, mây đưa
Lòng ta ngơ ngẩn như chưa bao giờ.

Nghìn trùng ngút tận trời mơ
Bóng em đâu giữa hững hờ thế gian!
Thắt lòng một giọng ca vang
Như là tiếng khóc than van cuộc đời.

Mảnh trăng chiều, ai cắt đôi?
Để đầy đêm vắng tôi ngồi nhớ thương.

Xem thêm:

Sources:

Tags:

BÀI LIÊN QUAN