Chùm thơ tình yêu hay, nhiều cung bậc cảm xúc

Chùm thơ tình yêu hay, nhiều cung bậc cảm xúc

Người với người sống với nhau vì tình. Và trong tất cả thứ tình, tình yêu là thứ tình mạnh mẽ nhất. Nó khiến ta vui sướng, khổ đau, nhớ nhung,… nhiều nhất. Có lẽ cũng vì lẽ đó, mà thơ tình luôn có một vị trí đặc biệt trong nền văn học. Cùng Viettri.net tổng hợp 62 bài thơ tình yêu hay, nhiều cung bậc cảm xúc.

Thơ tình

Ảnh: EFC

Trong bài viết này, có nhiều tác giả trẻ thuộc thế hệ 7x, 8x đã thành danh, được bạn đọc yêu mến như: Nguyễn Thanh Hải, Hoàng Anh Tuấn, Lê Vi Thuỷ, Hoa Níp, Văn Thành Lê, Du Nguyên, Lữ Thị Mai, Võ Thị Hà, Nguyễn Đức Phú Thọ, Hồng Thuỷ Tiên, Hoàng Anh Thơ, Đinh Hiếu Minh…

Có gần ½ số tác giả góp mặt trong tuyển tập này thuộc độ tuổi 9x. Họ còn rất trẻ về tuổi đời cũng như tuổi nghề, tác giả trẻ nhất sinh năm 1996. Một số gương mặt 9x góp mặt trong tuyển tập này được nhiều bạn đọc biết đến như: Nguyễn Đặng Tường Vi, Lưu Thị Cẩm Huyên, Tiểu Mục Đồng, Đào Mạnh Long… Ngoài ra cần phải kể đến sự góp mặt của các nhà thơ thuộc thế hệ 5x, 6x: ĐCĐ, Lê Ân, Nguyễn Tuyết Hạnh…

Mời quý độc giả đón đọc:

Chong cuộc nghìn trùng

Tác giả: Lê Ân

Chợt buồn vì mình không thể quên để xóa nhòa tất cả
mà cầm hương một tình yêu nhân thế.
Về thôi em, trăng không tròn tận đêm
như mình đã khuyết từng hơi thở
Bốn nghìn năm ở trọ tình người.

Về thôi em,
ru gì xa xôi mà em khóc
nước mắt không thể thay lời tình biệt

Về thôi em…
Thương lắm cõi người.

Về thôi em,
cầm chi mấy giọt tình rơi
Bể dâu không cần ai đâu
Bể dâu chăng chớ…

Về thôi em, hắt cơn đau đời qua mùa nghiệt ngã
Nâng chén phù vân đối diện cuộc phù trầm.

Về thôi em… Làm gì có trăm năm mà em khóc!
Rượu nghìn trùng chong cuộc nghìn trùng ai.

Gió cát

Tác giả: Lê Ân

Nhiều năm vắng em.
Thơ cứ nhạt phèo như nước ốc.
Nơi hai đứa thường ngồi không còn những thoáng nắng lênh loang
sau những cơn mưa bất chợt.
Giọt nhạc du tình thả từng nhịp trầm ngơ ngác trôi hoang.

Nhiều năm vắng em.
Những câu thơ què quặt đèo bòng cái triết – mỹ thời trang; Ba-rốc, Hy-La…
lộn sòng trong cái cong cớn lập lòe màu văn minh đối kháng.
Ngọn bút xăm rỗ mặt đời tha nhân nhằng nhịt những lằn gân bệnh hoạn…

Nhiều năm vắng em.
Câu thơ gầy còm bò quanh những bãi bờ ký ức;
Nuôi không nổi một ngày hoang mang sau nhiều đêm hiện thực.
Rượu tê môi chẳng đè nổi cái cảm giác lên cơn khát lửa trữ tình.

Nhiều năm vắng em.
Và những mùa thơ hoang hóa chập chờn.
Gió cát hanh hao làm nhàu thêm những nếp nhăn ấu trĩ.
Tôi biết mình đã một thời hoang phí…
Trung du buồn… Gió cát suốt trăm năm.

Đâu đó những lãng quên

Tác giả: Việt Anh

Con ốc bỏ đi từ lâu
Khi tôi áp tai vào
Chiếc vỏ vẫn nghêu ngao bản tình ca ngày đó
Sóng rì rào cưỡi lên ngọn gió
Bờ cát đã nhoà hết dấu chân em

Khi tôi nhìn mặt biển vào đêm
Vẫn lấp lánh như ngày xưa ấy
Triệu vì sao trên trời, triệu vì sao dưới nước
Nào ai nhớ thiếu một vì sao

Khi tôi bước đi dọc rặng phi lao
Chúng vẫn giữ bao năm màu nâu của đất
Nụ hôn ngọt và cái ôm rất chặt
Chẳng giữ lại giùm tôi

Tìm em màu áo tím

Tác giả: NHƯ CHÂU

Huế chiều nay nắng lắm em ơi!
Sông Hương nhuộm biếc nước da trời
Anh qua bên ấy trường Đồng Khánh
Mong mãi mà em chẳng tới nơi.

Anh ngóng em trong chiếc áo dài,
Dưới vành nón trắng tóc buông vai,
Nụ cười em đến trong màu tím
Xua hết trong anh phút lạc loài.

Chờ mãi mà sao chẳng thấy em?
Nắng kia đã nhạt dưới chân thềm
Lòng anh sao cứ bâng khuâng mãi?
Cho nỗi u hoài thêm cứ thêm!

Áo tím ở đâu, em ở đâu?
Sông Hương lặng lẽ chở thêm sầu!
Đồng Khánh chiều nay sao vắng quá,
Gió động lá vàng rơi phía sau!

Xe đạp và tình ca

Tác giả: ĐCĐ

“quay đều quay đều quay đều
thương hoài những vòng xe …”(*)

Mình yêu nhau giữa cơn bão giá
Thời thị trường tình hiếm như xăng
Thương em lắm lẽ nào cuốc bộ
Hú vía, còn xe đạp sườn ngang.

Em tréo chân ngồi nghiêng công chúa
Trước ghi-đông hoá mặt trời hồng
Ngực anh lãng đãng mùi hoa cỏ
Tựa sát vào em sẽ bâng khuâng

Bạn bè lắm đứa quên rồi phố
Tình yêu tựa gió có bằng không
Anh phước lớn ông trời chiếu cố
Môi em ru bằng giọng chim lừng

Lỡ xẹp lốp, hãy nghe lá hát
Bớt hoài nghi mỗi lúc tuột sên
Xóc ổ gà đừng mau nước mắt
Cho anh hôn sẽ thấy thăng bằng

Chiều lãng mạn thường khi rỗng túi
Nắng thật thà chẳng khẩu trang đâu
Chê nhà hàng mình ngồi quán bụi
Ly chè ngon như mối tình đầu …

Anh tốt số còn răng còn …dép
Còn cô công chúa ngự sườn ngang
Còn một túi thơ, bờ ngực lép
Len giữa dòng đời ngợp khói xăng.

———————————

(*) Lời bài hát “Xe đạp ơi!” – Ngọc Lễ

Áp môi lên ngực anh

Tác giả: ĐCĐ

áp môi lên ngực anh
em uống vị đại dương nồng nả
mùi tiền sử giấu trong từng luồng cá
khởi nguồn của sự sống
loài người – của anh và của em

đừng sợ tiếng sóng khi dữ dội, lúc dịu êm
hãy cuộn tâm hồn mình vào nhịp vỗ
tích lũy nghìn triệu năm tiến hóa
săn tìm nguồn sáng tồn sinh

bóng đêm là nơi thánh tích náu mình
những cái quẫy đuôi chớp lòa thần thánh
ý nghĩ giang đôi tay rộng
đặt tên cho tiếng gió lộng
chỉ nét bao dung lá buồm kia bày giải hết lòng

hớp một ngụm thật sâu, này người tình, được không
ngậm nhánh biển ta trôi về nơi vô cùng tận
em nhìn vào mắt anh đã quên rồi sân hận
sẽ tìm ra cơn đói của mình …

và để anh lau đi vệt muối đọng trên khóe môi em bình minh

Kể với em!

Tác giả: NGUYỄN KIÊN GIANG

Mấy mươi thế kỷ người đi
Hoang sơ đã bớt, còn gì không vui
Xuyên sơn vạn lý xương vùi
Mới nên một mớ bùi nhùi hôm nay

Trần gian tính tháng, tính ngày
Tính hơn, tính thiệt mới hay dở người
Chỉ là đơn giản: tiếng cười!
Mà đau đứt ruột, mà tươi đọa đày

Mấy mươi thế kỷ người say
Thương yêu sao vẫn chưa đầy nhân sinh
Mỗi sớm mai, mỗi bình minh
Mà ta vẫn nghĩ là mình đấy thôi!

Đêm đêm sao vẫn đổi ngôi
Thường thường anh vẫn hay ngồi nhớ em
Mặc cho mưa gió cũ mềm
Kệ cho thần thánh lèm bèm điếc tai!

Mấy mươi thế kỷ chạy dài
Khùng điên thì tỉnh, hiền tài thì mê…
Mấy mươi thế kỷ người về
Ta gửi em ánh trăng thề làm tin!

Bến Mơ

Tác giả: LƯU GIAO

Đưa nhau về bến Mơ
Trong sương khói vật vờ
Bồng bềnh mây với nước
Dập dìu câu ầu ơ

Đưa nhau về bến Mơ
Gợn chi chút hững hờ
Trăng rạn buồn đáy nước
Lăn tăn tình bơ vơ

Đưa nhau về bến Mơ
Cánh buồm non lững lờ
Tiếng cuốc treo đầu gió
Thẫn thờ! Ơi bến Mơ.

Chúng ta như những đám mây

Tác giả: VÕ THỊ HÀ

Khi mây đi dưới mặt trời rực rỡ
Những đóa hoa thấm đẫm nụ cười
Những phố đông không bao giờ biết mỏi
Và sương mù như trái chín đơm môi

Mây trở về trong lòng phố ấy
Tiếng bước chân biêng biếc xuân thì
Mây ra đi xa thành phố ấy
Tiếng nói cười thiêm thiếp đêm khuya

Rồi nằm in ôm nhánh nhánh lưu ly
Mây khóc vụng thương gối chăn cũ kỹ
Nỗi buồn ấy bừng rợp lên như thể
Những tàng cây ẩm ướt ánh mặt trời

Khi thức dậy dưới mảng trời xanh tái
Khi dầm trong hơi ấm của dòng sông
Tóc tơ mềm như những ngày thơ ấu
Mây kể thầm một chuyện khổ mùa đông

Chúng ta như những đám mây
Tan tác khi trời đổ lệ
Không giữ nổi những áo xiêm đẹp đẽ
Tay đâm lên năm nhánh nước u buồn

Buổi chiều

Tác giả: Nguyễn Thanh Hải

Buổi chiều về nhập nhằng như gã tiều phu vác bó ngày xuống núi
em yêu
bầu trời đã có một trăng tâm tư đêm nay ru ngàn sao êm ngủ
cánh đồng đã có muôn trùng dế giun hò hẹn nhau trong bài hoang ca của gió
dòng sông còn có lớn ròng vắt cạn đêm
chỉ có đất xanh mọc nỗi buồn lên cỏ

Buổi chiều làm rách khuôn ngực anh
em yêu
anh/ gã tiều phu/ không giải cứu công chúa bằng nụ hôn
chỉ mong ngược buổi chiều
ban mai thức giấc thơm tóc xanh em thiếu nữ

Buổi chiều
ngược đường tim
vết gió
mây còn có thể kéo khói che quầng thâm khuôn trăng
sao anh không thể xóa quầng thâm thời gian trên má em?

Thơ 4 mùa

Ảnh: Vanquan.net

Thập tự xuân

Tác giả: TẠ XUÂN HẢI

Người con gái ngồi bên hiên nhà
Với những đóa hoa hồng vừa cắt
Bàn tay nàng rất xinh
Và con dao loáng sắc

Người con gái ngồi bên hiên nhà
Lần đầu tiên biết yêu biết nhớ
Bên cạnh nàng những đoá hoa rực rỡ
Chưa một lần biết nhớ biết yêu

Khuôn mặt nàng sáng lên trong chiều
Bàn tay đẹp cắm hoa vào lọ
Và xuân của nàng bắt đầu
Bằng cái chết của những bông hồng đỏ.

Đi qua cơn mưa

Tác gả: NGUYỄN HỒNG HẠNH

Đi qua cơn mưa
Thả hồn lên những con đường của gió
Đẫm ướt
Lạnh tanh

Em
Ngửa mặt tìm mưa
Che đi dòng nước mắt
Trốn chạy kỷ niệm
Tình yêu

Cái nắm tay vụn vỡ
Những nụ cười đắng ngắt
Gom mưa nơi khóe mắt
Thu kỷ niệm âm thầm…

Đi ngược đường mưa.
Ướt nhèm
Nức nở…

Biển và em

Tác giả: NGUYỄN TUYẾT HẠNH

Em ngồi ngắm biển xanh
Anh ước thành con sóng
Em một mình lẻ bóng
Anh ước thành chiếc ô

Trên ngọn sóng nhấp nhô
Anh ước thành thuyền nhỏ
Có em yêu trên đó
Ta giong thuyền ra khơi

Bao bến bờ xa xôi
Anh vẫn về bến cũ
Gió ru hàng dương ngủ
Anh nhẹ nhàng ru em

Khúc tình ca êm đềm.
Biển xanh và cát trắng
Chiều êm ngày biển lặng
Anh ước ngồi bên em!

Lạc bước

Tác giả: HUỆ HƯƠNG

có phải
mùa đông gọi về
nỗi nhớ
vẽ con đường
gió
sâu…
tận ngóc ngách
tâm tư

bàn tay run run
lần tìm
khoảng không
mong manh
rơi…
vỡ tan ngày cũ
chỉ còn
xơ xác
hư vô

giọt mắt nâu
thả bước chân hoang
chạy trốn vào giấc mơ
luênh loang
miền nông nổi

này
trái tim ngốc ngếch
bé dại
bỏ quên
lời dặn dò
lạc bước
ký ức đau.

Mưa trắng

Tác giả: TRẦN HOA KHÁ

Em gặp anh giữa Cao nguyên mưa trắng
Chiếc dù hoa cuối dốc đợi nhau về
Anh im lặng. Em chẳng lời để nói…
Những hiên gầy lên phố vắng mênh mang.

Trong tâm tưởng em sợ ngày mai đến
Chẳng còn anh – ta đưa đón một thời
Và khi ấy, chiếc dù hoa cũng bạc
Nghiêng xuống đường để mưa hắt ngang vai.

Anh im lặng. Em chẳng lời để nói
Mưa vẫn bay, hoa vẫn nở trên đầu…
Trong tâm tưởng: Em sợ ngày mai đến…
Dẫu nay về ta vẫn có bên nhau!

Cho anh

Tác giả: LAM KHÊ

Cho anh cả một khung trời
Rằm em dạo đó trăng soi đến giờ
Đêm ươm một đóa quỳnh chờ
Rút hương đan mảnh hiên tơ bồng bềnh

Cho anh cả ngọn gió lành
Em gieo từ thuở tóc xanh hẹn hò
Gió mong gột bớt âu lo
Gió nồng ru đẫm bến bờ mơ yêu

Cho anh trọn buổi mưa chiều
Cho bong bóng vỡ hết điều hồ nghi
Tiếng mưa lịm ngọt thầm thì
Hát câu níu ở bước đi vô thường

Cho anh chín mộng môi hường
Chờ mùa kết hạt trổ nguồn hoan mê
Vườn em để ngỏ lối về
Trĩu thương sai nhớ oằn thề sâu thâm

Cho anh vạn tiếng dương cầm
Cho đêm ngắn lại, ngày gần kề bên
Tiếng đàn xóa hết ưu phiền
Cho nhau mê đắm say miền thanh âm

Cho anh trời đất mấy tầng
Sông dài biển rộng núi gần mây xa
Cho anh vô lượng hải hà
Cho chăn chiếu thẫm nuột nà tình em.

Lối xưa

Tác giả: Văn Thành Lê

Vô tình bước lạc lối xưa
Nghe hồn chếnh choáng như vừa giêng hai
Tôi, em và giấc mơ dài
Còn gì? Khúc hát đi ngoài hư vô.

Bài thơ tình cũ nơi mô
Giờ đây còn chắc cũng khô khốc ngày
Em cười tôi tỉnh thành say
Hai vòng ôm vẫn chưa đầy yêu thương.

Nhớ nhung ướp đẫm cung đường
Để tôi dẫm phải dậy hương tháng ngày
Lặn tìm trong gió heo may
Nghe buôn buốt nhớ ánh mày chông chiêng.

Xưa ơi sấp ngửa chao nghiêng
Rơi cong vành nón về riêng lối nào
Sao giờ tôi với nôn nao
Vô tình lại bước lạc vào lối xưa.

Thử làm nhà khảo cổ

Tác giả: NHƯ DIỆU LINH

Em khai quật tình yêu trong một đêm gió rét
Qua nhiều năm bụi đã phủ kín mờ
Tình yêu vẫn đẹp như hồi chưa ngưng thở
Em đem về nghiên cứu những tàn tích ngày xưa.

Thì ra tình yêu chết trong một ngày mưa
Khi sự cảm thông bé hơn lòng ích kỉ
Lý trí chiến thắng trái tim trong hoan hỉ
Nỗi giận hờn đẩy yêu dấu trôi xa

Đi lang thang trong bão tố phong ba
Vì quá yếu mềm nên tình yêu ngã gục
Vết thương hình trái tim in hằn trên lồng ngực
Và cuối cùng chấm dứt mối nhân duyên…

Bao nhiêu năm rồi nhưng vẫn chẳng thể quên
Lịch sử ghi vào một mốc son chấm phá
Thế giới lao nhanh người với người hối hả
Trơ nấm mồ hờ cỏ dại chẳng chen chân

Nhà khảo cổ sau bao năm dâu bể chốn dương trần
Chợt tìm về nơi tình yêu yên nghỉ
Khai quật ra một điều thú vị
Tình yêu nẩy chồi trong nách lá xanh non

Mùa mới

Tác giả: PHONG LINH

Em à
Tháng mười một vừa rớt xuống lòng bàn tay
Anh giật mình như đứa trẻ con phải bỏng
Thời gian đã căng buồm giữa sóng
Sao nỗi buồn không chịu ra khơi?

Ai đó nói rằng “cô ấy khác rồi”
Họ gọi em bằng một danh từ khác
Jessica?
Jannesa?
Chẳng biết nữa
Em xếp tiếng mẹ đẻ vào chiếc hộp vuông vắn
Hai tiếng “thương anh” từ đó im bặt
Chỉ nụ cười và những giọt nước mắt
Vẫn không chút ưu tư…

Mùa đông bên anh gió bấc mưa mù
Nơi có em mây hồng nắng ấm
Em à…
Melbourne có thương em không?
Có cùng em nghe tình ca mỗi tối
Và đặt lên môi em những chiếc hôn vội
trước bình minh?

Thành phố ấy không có dấu chân chúng mình
Không có em dỗi hời nói anh mặc thêm áo
Không có anh mặc mưa và dông bão
Thức trắng đêm dài những lúc em đau…

Thành phố không có chúng mình nên chẳng lạc mất nhau

Biết đâu

Tác giả: PHONG LINH

Em trở về
Một ngày phố xá vắng tênh
Đàn mây xám trên đầu xô rất nhẹ
Vậy mà đám lá vàng bị gió xới tung
Và rơi…

Em kể về những ngày lạc nhau giữa phố người
Em đã đi qua nhiều mùa
Yêu nhiều người
Có nhiều thứ
Nhưng chưa bao giờ ngừng nhớ về tôi

Đám lá vàng vẫn bị gió xới tung
Nước mắt em bay xuôi chiều chiếc khăn quàng cổ
Có lẽ vì áo choàng không đủ ấm
Chiếc nhẫn lấp lánh ngón áp út run run…

Tôi bối rối
Khe khẽ hát “bài không tên trở lại”
Rồi đặt môi mình lên nước mắt người con gái
Nhưng không gian vẫn toàn tiếng khóc
Người đặt lên mộ gã hành khất nhành hoa trắng…

Gió đã tắt từ bao giờ nhưng những chiếc lá
vẫn rơi…

bạch yến nở trong đêm

Tác giả: LỮ THỊ MAI

mùi hương đang nhắc chúng ta thêm một đêm đã cạn
tiếng thở than cũng đầy ứ căn phòng
làm sao ta gặp được nhau
hai giấc mơ là hai xứ sở

trên cành lá mướt xanh
đôi bướm trắng về trú mưa sũng ướt
và cứ lang thang trôi
đêm qua đi lại rụng cánh rã rời

đừng hỏi vì sao em câm lặng
hãy nhìn những bước chân lang thang
đôi mắt lang thang
mà chẳng thể cùng nhau tới sáng

bạch yến đêm nở ra bướm trắng
mê cuồng vũ điệu giao hoan
đôi ta còn mãi hoang mang
giữa cơn mơ tìm nơi về trú ngụ

trong căn phòng ứa tràn hương bạch yến
đừng hỏi vì sao hay mộng du

trong ngày lây rây mưa

những giọt nước mắt trong bóng tối tự tìm về dòng sông
tuổi nhỏ kênh mương giờ thẳm xanh tuyệt vọng
nếu tháng giêng trăng không mọc
làm sao ta nhìn thấy nhau

biết đâu tôi sẽ quay về
chuộc lỗi từng bậc thang nho nhỏ
kỉ niệm cũng chẳng thèm nhếch môi
cơm khê chối từ khách khứa

tôi đã đặt quá nhiều hi vọng vào mùa xuân này
ngày lạnh băng chẳng chạm chân vào đất
để lạc loài cả những dòng nước mắt
lao xao vòm cây màu lá úa bay về

làm sao ta nhìn thấy nhau
trong ngày tháng lây rây mưa nặng mặt
biết đâu sông ngừng trôi
vì bức bối quá nhiều hi vọng

làm sao ta tìm thấy
giữa cơn vui bất tận kêu gào
rồi vẫn yêu nhau là cớ làm sao?

Trăm năm khép lại…

Tác giả: ARMI MEO

Em xòe bàn tay như năm cánh hoa nhỏ
Con bướm vàng vẫy cánh khẽ bay xa
Gió cứ kể hoài một câu truyện đã qua
Thuở trăm năm có khi nào trở lại
Sóng giận điều gì mà cứ xô bờ mãi
Cung đàn xưa đã đứt phím tơ hồng
“Con nhện giăng tơ…
…con xít lội sông…”
Còn đâu nữa má hồng thời con gái
Nước mắt chảy xuôi…xin đừng đọng lại
Ngậm ngùi chi trên môi nhạt màu son
Điều mặn chát muôn năm nữa vẫn còn
Xin trăm năm thêm một lần nhung lụa
Em xòe bàn tay… đợi mãi trong mưa
Trời mùa này hay nắng mưa bất chợt
Nỗi niềm bể dâu nào có ai biết trước
Thoáng chớp mi…con sáo đã sổ lồng…
Bươm bướm vàng theo gió lạc ra sông
Bay chấp chới rồi vỡ òa theo sóng…
Người con gái úp mặt khóc
“Con nhện giăng tơ…
…con sáo sổ lồng…”

Những bậc thềm

Tác giả: ĐINH HIẾU MINH

Anh đã mang trong mình quá nhiều mùa đông
để nông nỗi không biết đến mùa xuân ở bậc thềm thứ nhất,
nơi em đã đợi anh,
khi anh như một cơn gió buồn bã,
chỉ thổi qua những hàng cây trong đêm, và nằm nhung nhớ,
anh hát bài ca về mùa đông,
ở bậc thềm thứ hai,
anh nhận ra chiếc khăn màu mận tím,
em đan chằng chịt những nhớ thương,
có một chiếc lá vừa rơi, hoà vào buổi chiều,
anh xa dần bằng ánh nắng cuối ngày, quên đi chiếc khăn, bậc thềm thứ hai chỉ còn một chiếc lá và mùa đông sắp cạn,
anh đi về với vệt nắng héo hon
không còn đợi đến ngày mùa đông tan đi, không ai đón đợi
bất chợt
ở bậc thêm thứ ba,
em vẫn đợi chờ
và mùa xuân.

Kiếp nào có yêu nhau

Tác giả: VIÊN MINH

Nếu vạn kiếp luân hồi
Thì ta đang ở đâu?
Khi hơn một lần chết đi
..rồi tự mình tái sinh trở lại?

Nếu xưa nay,
Cuộc đời là những bảng kinh doanh lỗ lãi
Ta chẳng ngại ngần
Bán sạch sành sanh

Phải, thầy bói phán số ta chẳng có của để dành
Nên có chút ít lại hí hửng đem mua bình yên tặng mẹ,
Vô tư tặng cha
Gói gém chút hồn nhiên tặng nhỏ.

Thấy người ta nói tình yêu giờ đắt đỏ
Ta cũng tò mò nhưng lại khù khờ
Chẳng biết tình giá mấy mà mua..

Chỉ thấy người người vật vã những cuộc đua
Xộc xệch, héo hon
Mỏi mòn
Chẳng ai chịu nắm tay nhau về đích…

Thôi thì sau nhiều lần phân bua cũng quyết định
Còn chút tiền
Mua kẹo mút
Chắc tụi nhỏ thích ăn.
Cuộc đời này, nào có đủ đối đãi nhân văn ?!

Chẳng phải mỗi lần tái sinh là một lần khốn đốn
Phải tự mình liếm láp vết thương như kẻ tội đồ chạy trốn
Kiếp trước, nào đã dám tội gì…

Dũng cảm –
– Vui sống hiểm nguy !
Nếu thêm một lần nữa được chết đi,
Trước lúc chết sẽ nắm chặt tay nhau đi mua kẹo mút
Để thấy đời đẹp như truyện cổ tích xưa ông Bụt
Từ đó…hồi sinh

Thành phố mùa đông…

Tác giả: HỮU NAM

Em như con thác- trút xuống thế gian bao tiếng hờn
Lòng người tê dại
Sương phủ mờ thành phố
Anh đứng nhìn em – đỉnh Labiang dần xa ngàn dặm
Chẳng thấy em đâu.

Chiều tà
Một cơn mưa lõa thể
Mặt trời ngụp lặn sau ngọn núi phía chân trời
Khóc – cánh hoa tàn nhanh
Em mắng rủa mùa đông
Mùa xuân chết lặng không bến bờ mong nhớ.

Rừng thông lặng lẽ – em khẽ cười bên bếp lửa
Trong túp lều còn một thiên sứ mùa đông
Vội vã
Ta ôm em cùng tiếng nấc
Nâng niu tình ái đêm về
Ngọn lửa cháy – thành phố ấm lên…

nào nào đó đó

Tác giả: Du Nguyễn

tôi không còn thiết tha gì những chiếc lá vàng
lá vàng cũng đã bỏ tôi mà đi

tôi không còn nhớ nhung gì những dòng sông
những dòng sông chảy mãi

tôi không còn chờ đợi người yêu dấu
anh ấy cũng bỏ tôi rồi

và một mai nào nào đó đó
khi những vòng xe cuộn mãi
ta chẳng thể ngoái lại
nhìn một câu cười
nụ cười nào nào đó đó

tôi chỉ có thể nhớ rằng mình đã từng rất buồn
những năm nào nào đó đó
và sau lưng một cuộc đời đã chết
một cuộc đời nào nào đó đó

ồ lêu ồ lêu

Tác giả: Du Nguyễn

tối nay mình uống café
mình phê phê rồi
ồ lêu ồ lêu

trong xó buồn vui của mình, có nhiều ngày cafe
đê mê ồ lêu ồ lêu
buồn bạn ạ
nước mắt mình đang chảy ra
li ti ồ lêu ồ lêu

nếu nhiều ngày như thế, mình biết làm gì?

café mà pha thêm bia
café còn nâu?
mình mà pha thêm bạn
mình còn tươi?

ôi mình ước những đứa bé lại được nghe hát ru
ôi mình ước được thơ dại như ngày đầu chuồn chuồn cắn rốn
ôi mình ước mình đừng yếu đuối
biết cười những lúc nắng trời

tối nay mình uống café
mình lê thê rồi
toàn nói chuyện ồ lêu ồ lêu

trong xó của đêm
có ai rầm rì về một thời ai cũng ồ lêu ồ lêu

Đêm giáng sinh

Tác giả: CAO VĨ NHÁNH

Giữa lao xao phố xá
Có mấy người như anh
Trong đêm đông lạnh giá
Một mình đi loanh quanh.

Quán bên sông đầy gió
Ai hẹn đâu mà chờ
Thoáng qua màu áo biếc
Anh nhớ em vô bờ.

Chuông giáo đường chầm chậm
Rót từng giọt vào đêm
Trái tim chừng trở gió
Đêm thánh xưa êm đềm.

Tình đã thành tình cũ
Em ngày xưa đã xưa
Xa đôi bờ tóc rối
Thoảng thời gian sương mù.

Cánh hạc

Tác giả: GIANG NHI

Người đi như cánh hạc
Di cư rộn mùa tình
Không phải đời biển lặng
Tình yêu là cõi mê

Em xanh xao ngọn gió
Đợi chờ tình mong manh
Hôn lên từng ngón nhỏ
Môi chảy máu cuộc tình

Đêm cuộn mình sám hối
Chăn chiếu lạnh căm căm
Mưa ngoài hiên thầm lặng
Mắt ráo hoảnh đợi chờ

Trăng buông màn thắp sáng
Le lói chút hơi nồng
Tiếng đêm gọi ngày mới
Em đợi anh đợi anh.

Có chút nắng vừa rơi em ạ

Tác giả: TÂM NHIÊN

Có chút nắng vừa rơi em ạ
Trước hiên nhà mùa đông lãng đãng trôi
Bức tường loang ánh mắt rối bời
Rêu phủ úa bởi một người không về nữa

Căn gác nhỏ cái gì cũng nhỏ
Anh thả từng kỷ niệm cất vào chai
Kỷ niệm lăn khô khốc loang dài
Cứa vào tim đau cả từng nhịp đập

Phố của em, những dòng người tất bật
Tiếng ầm ì lẫn trong tiếng hỏi thăm
Muốn kể em nghe, mọi người vẫn ân cần…
Cuối cuộc gọi tiếng thở dài buông tút… tút…

Có những khi em rưng rưng bật khóc
Em rất buồn, giận lắm bởi người ta
Anh lặng thinh, mưa ướt sũng hiên nhà
Biết dỗ làm sao, hai trái tim lạc bước

Phố huyện mình vẫn vẹn nguyên như trước
Con đường bé và cái gì cũng bé
Tiếng mở cửa mỗi sớm mai cũng cọt kẹt chạm vào nhau khe khẽ
Em không về nữa thật rồi… nhớ không hả, phố ơi…

Một góc Hàn Thuyên

Tác giả:HOA NÍP

Sáng nay dậy sớm
Nghe đâu phố xá tấp nập
Lòng ta cấp tập giấu nhẹm vết thương

Đêm qua có người ra đi…
Sau khi hất đổ ly nắng đã bao năm chung hứng
Vạt nắng loang ra
Phai một góc tâm hồn…

Con đường sẽ rất buồn
Khi hàng cây bị thay như thay áo

Phố xá bao năm vẫn nằm đó
Lúc tỉnh, lúc mê

Giáo đường bao năm vẫn đứng đó
Khi vui, khi buồn

Kỷ niệm bao năm vẫn còn đó
Khi tỏ, khi mờ

Còn chúng ta ai về nhà nấy
Hệt như bọn trẻ con chơi đồ hàng

Đi cạn chân trời

Tác giả: HOA NÍP

đi cạn chân trời
gặp nhau ở chỗ đường mòn
trước mặt là hoàng hôn
bên bờ là cỏ lạ
sau lưng là cát bụi

mịt mùng

con đường đã mòn vì người ta đi bao lâu
tìm kiếm cho xa dưới chân đâu cũng là cát
một chữ tình cho cả đời phiêu bạt
hạnh phúc mỉm cười dưới vách hoàng hôn

tìm ở đâu điều mới, vẹn, trinh, nguyên
một trận gió đã phai mòn sự thật
dưới gầm trời có một điều thật nhất
người yêu người như sâu bọ yêu nhau

Đừng làm tôi lạc lối về

Yêu tặng bạn gái HM, tác giả: MAI QUANG

Con đường chiều nay hun hút
Như những ngày ta qua
Em vẫn cô đơn như thời còn tóc ngắn
Tôi đưa em về ướt đẫm những cơn mưa.

Ôi một thời vụng dại
Một thời em là con gái
Tôi cầm tay em ấp úng, ngập ngừng
Chỉ biết trong tim có ngọn lửa bừng.

Những ngày qua
Màu rêu xanh nhức nhối
Giờ gặp lại em vẫn làm tôi bối rối
Như một thời chưa nói những lời yêu.

Em lại làm tim tôi
Sóng dậy những điều
Mà ngày xưa tôi chẳng bao giờ dám nói
Vẫn sợ mình lỗi lầm lạc lối
Nên vẫn đành lặng thinh.

Em nhìn tôi
Vẫn ánh mắt nhìn xao xác
Vẫn cái nhìn lặng lẽ
Em làm tôi ngơ ngẩn trong chiều.
Em đưa tôi về
Cái khoảng khắc ngày xưa khi trống chiều tan học
Tôi chẳng dám nhìn vào mắt em mà chỉ nhìn vào mái tóc.

Em ơi
Đừng nhìn tôi bằng đôi mắt ấy
Kẻo làm tôi lạc lối về.

Thơ tình anh nhớ em

Vẽ bằng gì?

Tác giả: PHI QUỲNH

Em vẽ bằng gì?
Cây bút chì, trang giấy trắng
Với bóng đêm và trái tim tỏa sáng
Em vẽ trong khắc khoải mong manh…

Ký ức chòng chành
Em bỏ quên tháng năm tuổi trẻ
Mang tóc ngắn mùa thu em vẽ
Đêm hiền hòa ru giấc mộng phù du…

Em vẽ bằng gì?
Đêm mịt mù kín một phong thư
Nụ hôn niêm phong nhẹ như gió thoảng
Đâu hồn em trong ánh chiều bảng lảng
Đêm giăng đầy nỗi nhớ chơi vơi…

Người ơi!
Em vẽ bằng gì?
Kỷ niệm, khát khao
Bằng đam mê của một thời thiếu nữ
Em vẽ anh trong trí nhớ
Tâm tưởng ngọt ngào
Một chút lạnh, hoang mang…

Ru mình

Tác giả: DIỆP SƯƠNG

Ngủ ngoan tóc mây
Thôi đừng hoài nhớ
Đêm dài lắm đấy
Nỗi nhớ đi đâu?

Ngủ ngoan mắt sâu
Thôi đừng thao thức
Ngoài kia gió hát
Những khúc ca yêu

Ngủ ngoan yêu kiều
Trên đôi môi ấm
Ánh trăng rất chậm
Rớt xuống hiên nhà…

Ngủ ngoan tay ngà
Thôi đừng hờn dỗi
Có ai ngóng đợi?
Những ngón tay côi?

Ngủ ngoan mơ ơi
Thôi đừng…xa vắng
Ngày trầm, đêm lặng
Yêu thương nát nhàu…

Ở đâu? Ở đâu?
Ngủ ngoan tim hỡi
Thôi đừng ngóng đợi
Mai nắng lên rồi!

Anh về nơi Huế mình yêu

Tác giả: THÁI TRINH TỊNH TÂM

Anh về
Nghe tiếng ru xưa
Thương em điệu lý Mẹ đưa năm nào

Anh về
Canh cánh niềm đau
Tóc Mẹ bạc rụng nát nhàu thời gian

Anh tìm
Mộng cũ chiều hoang
Ngỡ như vơi bớt muôn ngàn đắng cay

Anh về
Hạt nắng rơi đầy
Bên rào bóng cũ giờ đây xa rồi

Lặng nghe
Một thoáng bồi hồi
Áo em trắng cả một lời yêu xưa

Anh về
Sương khói ngẩn ngơ
Kinh Thành cũ em xa mờ chân mây.

Cố Đô
mưa nắng đợi ai
Cấm Thành mắt tím vơi đầy câu thưa…

Em về phố núi

Tác giả: CAO XUÂN TÂN

Đà Lạt tê tái cơn mưa đầu mùa chợt đến chợt đi
Vương trên tóc em có mùi hương hoa dại
Thoang thoảng bay…
Đà Lạt chẳng có chút ồn ào ngày em về
Con dốc dài lặng thing ngắm đôi tình nhân tay trong tay
Bước về phố núi…

Em hỏi !
Có bao giờ anh quên hàng thông già khắc khoải
Đi qua bao mùa để rồi nhớ rồi thương
Có nụ hôn anh trao vội phía cuối đường
Ngày em đi Đà Lạt bỗng buồn không chút nắng.

Anh dắt tay em
Đi trên triền sông có thảm dã quỳ rực vàng
Em vẫn yêu bông dã quỳ ngày đầu anh trao tặng
Thả vào tay em chút nồng nàn trong mắt lắm mê say.

Anh có thấy không?
Phố núi cười
Nụ cười giòn tan sau những ngày xa cách
Nay bỗng trở mình gọi nắng hóa mênh mang.

Bản sonate cho biển ngày yêu em

Tác giả: NGUYỄN HỮU TẤN

có phải vì biển quá đa mang
nên con sóng cồn cào như lời yêu chưa kịp giữ
anh chỉ còn chút bình yên đã cũ
muốn hóa cát khơi ngàn câm lặng chết niềm đau…

xin chớ dại khờ viết lên vỏ sò lời yêu cho nhau
cái gì của biển cũng sẽ về với biển
anh dại khờ viết vần thơ lên kỷ niệm
may có em về anh còn hát với gió ngàn khơi

– nếu có một ngày anh tan theo vạn con sóng bạc đầu tuyệt vọng đến chơi vơi
xin em hãy hóa thành gió trùng dương những đêm dài giông tố
– nếu anh hóa loài chim biển mang tâm sự mỏi mòn dặm gió
em có hóa nhánh phong lan bể giải thoát kiếp phiền ưu?

– nếu cần nữa em hãy là hạt cát giữa đáy bể thẳm sâu
đợi giùm anh ngày hóa ngọc trai trả nợ lời yêu phía biển…

Giêng non

Tác giả: NGUYỄN LÃM THẮNG

Ta cắn mùa xuân thơm nức môi em
Giêng non lắm, đất trời non nả lắm
Mai vàng áo, má hồng đào thắm
Tuổi hồn nhiên như cỏ ngắt xanh đồi

Ta trói tình yêu bằng hương sắc tơ trời
Bằng sóng mắt, bằng tóc trầm óng ả
Run nhịp thở giục máu tim hối hả
Khúc dương cầm của hai trái tim yêu

Giữa mênh mông ta không biết nói nhiều
Em cũng thế, chỉ biết mùa… xuân lắm
Dòng sông yêu báo tin ngày rất ngắn
Và âm thanh là tiếng nói của hương

Từng ngón tay đan nghe máu chảy vô thường
Thiên nhiên vẽ bức tranh mùa tuyệt tác
Ta chơi giữa ngày xuân uống say từng nốt nhạc
Lảo đảo hồn lại hát khúc giêng non.

Nghe Sài Gòn trong ta chiều ấy

Tác giả: NGUYỄN LÃM THẮNG

Có cơn mưa nép vào nỗi nhớ
Bất chợt con đường thả lá me bay
Có một chiều em làm anh nhớ
Sài Gòn mưa thương dáng em gầy

Có cơn gió làm mềm mái tóc
Có chiếc ô xanh em đứng chờ anh
Có giây phút lỡ hẹn hò em khóc
Nước mắt rơi làm thành phố chòng chành

Nghe Sài Gòn buổi chiều hôm ấy
Đánh thức tim anh một nụ hôn đầu
Nghe Sài Gòn mười năm trở lại
Anh tìm em trong phố đẫm mưa nhàu

Anh đi qua buổi chiều ngơ ngác
Mưa đổ trong lòng hóa tiếng đàn câm
Chiều Sài Gòn anh và nỗi nhớ
Lẩn khuất vào đêm hóa bóng đèn vàng.

Hoài niệm Thu

Tác giả: Xuân Thi

Em vẫn thấy màu trời xanh trong mắt anh
Dẫu bây giờ đang là mùa Đông buốt giá
Phố cũ em qua, hàng cây mồ côi sắc lá
Dáng hao gầy như nỗi nhớ trong em.

Nghe không anh, lời tình tự của đêm?
Gió kể cùng em câu chuyện của mùa Đông xứ tuyết
Có gã tương tư co mình trong giá rét
Đêm chong đèn. Thức với phố. Làm thơ.

Anh có về mùa Thu theo những giấc mơ xưa?
Nơi con sóng xôn xao trở mình trong mắt biếc
Nghe đi anh, lời thì thầm tha thiết
Em giấu sau nụ cười của đêm.

Nỗi nhớ trong chiều chưa kịp xếp thành tên
Em đan vào thơ bằng nụ tình mới chớm
Hồn giấy trắng niêm phong màu môi ấm
Xe tơ lòng… em dệt tím giấc Thu.

Tiếng khèn muộn

Tác giả: HOÀNG ANH THƠ

Tiếng khèn anh dìu dặt
Gọi em về trong sương

Đã bao mùa ngô nặng hạt trên nương
Em địu xuống chợ phiên chờ anh tới
Như lời hẹn hò em gặp anh buổi cuối
Phiên chợ nào em cũng đợi anh lên

Nếp váy em chàm mới nhuộm hồi đêm
Em xúng xính đeo vòng bạc trắng
Tay em ngừng tước đay

Nếu anh ở đây
Em sẽ chẳng ngại ngần hát lời yêu
bằng môi và kèn lá
Má em hồng bập bùng sau rào đá
Chẳng có gì ngăn được trái tim em.

Em từng sợ anh quên
Quên ánh mắt ta nhìn nhau sau bát rượu
Quên đường xa vó ngựa rã rền
Và quên cả cách cầm khèn.

Hôm nay em đã vấn tóc lên
Theo chồng về nhà mới
Đành xếp lại thổn thức trong góc nhà tăm tối
Ngày ngày xay ngô, se chỉ, dệt nhân duyên…

Sao anh lại thổi khèn lên?

Trăng mùa hạ (Cho N.)

Tác giả: NGUYỄN ĐỨC PHÚ THỌ

Dưới ánh trăng mùa hạ
Em soi bầu ngực vào gương, nước sông chảy theo đêm lênh láng, hương cau trôi ngần ngật trước thềm
Mẹ bảo: Nhúm cau như nhúm ngực, trai làng chẳng biết cau thơm
Cha lên phố mẹ mòn trông tháng ngày đằng đẵng…

Dưới ánh trăng mùa hạ
Đom đóm về thắp lửa ven sông, hoa dâm bụt thắp lồng đèn trước cửa
Đêm đồng nội, thắp một cơn mưa nhỏ
Những gái quê tắm mùa hạ chưa chồng
Đuổi theo trăng
Trăng tan vào mênh mông…

Chiều mưa ngã ba sông

Tác giả: VĨNH THÔNG

Em không về phượng có thắm như xưa
Góc lớp cũ có vương mùi hoa nắng
Bụi thời gian phủ lên màu tóc ngắn
Cô bé ngày nào giờ xa như khói mây.

Em không về hạ có trốn mưa không
Sân trường nhỏ có bạc màu rêu cũ
Giàn tigôn đáng yêu ngày xưa em thích
Quá mỏng manh giữa mây gió sa mù.

Em không về sóng có lạnh lùng trôi
Dẫu biết ba nhánh sông hợp về một góc
Dẫu biết ta nhớ nhau đến từng sợi tóc
Hẹn ước nhiều lại chẳng giữ được nhau.

Hạ sẽ về từ cánh phượng, tiếng ve
Hoa sẽ nở từ giọt mưa e thẹn
Sông sẽ chảy từ chung nguồn ước hẹn
Sao ta không về cùng bến đỗ… em ơi!

Em tôi

Tác giả: VÕ THỊ PHƯƠNG THÚY

Em về khóc ướt duyên trưa
Người đi dứt áo cũng vừa cơn giông
Trầu cay lỡ những ba đồng
Chắt chiu một nắm một nong trách hờ

Ai qua bến cũ mà mơ
Dòng xuôi lắng lại tràn bờ nỗi đau
Nắng mưa mòn biếc phương nào
Khơi xanh đã cạn máu đào người dưng

Đi qua lối đó mà thương
Chiêm bao thấy cả đoạn trường. Em tôi!
Ngũ sắc mây trốn về trời
Đa đoan trói dại rối bời mắt đen

Trăng vàng khuyết tận nhớ quên
Con đường khuyết mộng chân quen độc hành
Gối chăn khuyết một lỡ làng
Lời câm em hát hoang mang vẹn đầy

Níu nhau mấy bận ngà say
Mặt trời ngủ dưới nét mày vụng tô
Mùa xuân khép gió bao giờ
Hồn em thu thảo nẻo chờ ỉm im

Em về chân gác lên đêm
Chốn kia xứ nọ hớ hênh núi đồi
Hoa tay nở lén một thời
Tàn canh nguyệt rụng tiếng cười dửng dưng
Ngắt xanh chót đỏ đã từng
Lọ Lem từ bữa ngửa buồn làm vui

Người xa lạ phố giật lùi
Vọng mê tiếng chổi khua lời tác tao
Trăm ngàn mảnh vỡ nhạt màu
Hồn nhiên ký ức giấu bao lâu rồi

Em về khép góc phai phôi
Ngoài kia sỏi đá cũng bồi hồi đau

Đêm gió hát

(Cho em MỤC), Tác giả: VÕ THỊ PHƯƠNG THÚY

Đành chia…
Chẳng đặng vuông tròn
Nắng không dứt nắng, mưa mòn mỏi
Em
Cúi đầu…
Ngoái bóng
Nghiêng đêm
Chuyến tàu xa lắc ướt mèm
Ngày đi
Trả vay một thoáng nhu mì
Tiếng cười đọng ngân ngấn mi
não nùng

Em về phố vẫn người đông
Áo xanh áo đỏ tồng ngồng mua vui
Lẻ em tóc ngắn
Ngậm ngùi
Chân ngoan nhịp bước bồi hồi lạ quen

Ừ thôi…
Như thể rồi quên
Trống huơ trống hoác muộn phiền
Em xa…
Đêm nay gió hát tình ca
Thương mắt nâu ấy vừa qua chốn này

Tiểu muội

Tác giả: LÊ VI THỦY

em cười nhơm nhớm
mười hai
ta nâng giấc
ta gầy vai muộn phiền
em mười ba
xõa tóc tiên
cười cười nói nói trên miền
mộng xanh
mười bốn gót nhỏ
loanh quanh
xin em một ngõ chim xanh
về chờ
mười lăm mắt biếc
mộng mơ
em mài mực
viết vần thơ tình đầu
mười sáu đã chín trái sầu
em đem gối mộng vào sâu giấc nồng
mượn vai ta
ấm mùa đông
giấc mơ thiếu nữ nhuộm hồng
môi thơm

Những con cánh cam nhìn thấy…

Tác giả: HỒNG THUỶ TIÊN

Những con cánh cam đã che lại mặt trời
Và đếm đời mình qua những đám mây biến dạng hình thù
Sự ẩn dụ của vì sao đêm chưa dạy cho chúng bài học về cảnh giác
Nên thực ra mặt trời, mới che mắt chúng, để chúng nhìn về bóng tối
Nhìn thấy được em

Em đã xuống tàu
Và rời bỏ anh

Sự chai lì của em
Là điều cần thiết nhất
Sự im lặng của em
Là điều ngu ngốc nhất

Hành lí em mang theo
Chỉ là trái tim chằng chịt vết cứa
Chằng chịt nhát roi
Tự quất vào mình
Bằng tất cả sự rã rời còn lại

Em không biết rằng mình đã đau đến thế
Em không biết rằng mình đã hoang mang đến thế
Khi ngồi trong bóng tối, quan sát sân ga biến mất, một mình.
Và để những con cánh cam nhìn thấy…

Phiên bản

Tác giả: HỒNG THUỶ TIÊN

Người đàn bà ngồi trên bậc cửa trại tế bần
Đau đáu cái nhìn xa xót quá khứ rực rỡ
Một thời danh vọng hào nhoáng, một thời đam mê yêu
Tình yêu đã mang người đàn bà đặt vào tay người đàn ông
Trao gửi số phận hay bước nhầm định mệnh

Khi trẻ
Người ta cuồng nhiệt với trái tình vừa hườm chín
Khi già
Là lá úa gió cuốn tàn héo rưng rức khô
Nứt nẻ như cánh đồng hạn

Giọt nước mắt tượng hình bốc hơi
Một gánh đa đoan oằn nặng

Tay trắng …

Tôi đã nhìn thật lâu cái bậc cửa nơi người đàn bà ngồi – hóa tượng sau
những trầm luân…
Tôi – hoàn thai sau năm mươi năm một kiếp người

Năm mươi năm sau nữa
Thấy bóng mình ngồi trên bậc cửa trại tế bần ngày hôm nay
Như một phiên bản!

Nhặt lại mình

Tác giả: NGUYỄN ĐẶNG THÙY TRANG

Nhặt lại mình
Em nhớ bài thơ “Giấc mơ loang màu gió vỡ”(*)
Những con đường
Khi ca hát
Chênh vênh…

Nhặt lại mình
Nỗi nhớ mang tên dòng tin nhắn
Giấu điều gì khi ngón tay vuốt nhẹ
Tóc em không đủ dài cho những ước mơ anh

Nhặt lại mình
Em khóc trong giọt nước mắt của anh
Dâng đầy kí ức
Em khóc cho cuộc tình qua mau
Vụng dại

Nhặt lại mình
Em nói những lời yêu
Còn ngại ngùng như ngày xưa nữa?

Nhặt lại mình
Những sỏi đá vô tình nơi anh qua vẫn ước mơ em dịu dàng bé bỏng
Vẫn khát khao tay em và nụ hôn nồng ấm

Nhặt lại mình
Em vẫn hay tự hỏi
Khúc ca bao giờ
Anh sẽ hát em nghe?

————————
(*) Bài thơ “Giấc mơ loang màu gió vỡ” của Lê Văn Đồng.

Giáng sinh đáng nhớ

Hình minh họa: Pinterest

Những điều còn lại…

Tác giả: VŨ THỊ HUYỀN TRANG

Em rồi sẽ thôi không làm thơ về tình yêu
Kỉ niệm vỗ về đã thiu thiu ngủ
Mơ ước một thời khoác thêm lần áo cũ
Bây giờ anh…có lẽ cũng vui rồi

Hai đứa mình hai mảnh vỡ cong vênh
Bầy biện nỗi đau cùng ngồi phá cỗ
Niềm vui này cay, nỗi buồn kia đắng
Trái ngọt để dành phần kẻ đến sau.

Rồi thì chúng mình…hai đường kẻ song song
Xuất phát niềm tin, đích là hạnh phúc
Không phải chờ em đâu người cứ chạy nhanh về đích
Để em được đứng nhìn một dáng dấp thân quen.

Rồi em sẽ đi. Sẽ chạy. Sẽ băng qua
Hạnh phúc của em cũng đang chờ đâu đó
Cứ sợ mất nhau rồi không ai vỗ về mình nữa
Nhưng cuộc đời vẫn một sớm mai trôi…

Sẽ có lúc giật mình mà nhớ đến người xưa
À! Anh ấy giờ thành chồng người khác
Ừ! Cô ấy nghe tin vừa làm mẹ
Chắc cũng chạnh lòng rồi lại bẫng quên ngay

Sẽ có ngày chạm mặt ở đường đời
Em vội quá anh thì xuề xòa quá
Sẽ hỏi nhau về chồng về vợ
Em chê anh già, anh vẫn bảo em xuân…

Chúng mình sẽ cười. Sẽ nói. Sẽ bâng khuâng
Sẽ vẫn còn trong nhau quá nhiều điều tốt đẹp
Thế mới bảo chia tay đâu đã là mất hết
Tại sao anh cứ phải bận lòng…

À em bảo này “chớ hò hẹn kiếp sau”
Em đãng trí, tội anh chờ đợi lắm…

Có một người đã rời thành phố…

Tác giả: VŨ THỊ HUYỀN TRANG

Người rời thành phố rồi em vẫn khóc đấy thôi
Giấu vùi trong cơn mưa mùa đỏng đảnh
Kỉ niệm như gió mùa, em không vòng tay ấm
Thổi buốt tâm tư dồn đuổi đến tận cùng

Người rời thành phố rồi bỏ lại chỉ mình em
Giữa biển người lạ xa còn em thì bé nhỏ
Em vẫn hay lạc đường người biết đó…
Tuột tay có một lần mà mãi lạc mất nhau

Sẽ thôi không đợi chờ cả những nỗi đau
Em khép lại tim mình của những ngày tháng cũ
Anh đừng trở về và gõ vào cánh cửa
Dẫu có ngóng chờ em cũng sẽ lặng thinh…

Sẽ thôi hỏi vì sao tình yêu ấy không thành
Em cứ trách anh nhiều hóa ra không phải thế
Những biến cố cuộc đời không lường kịp
Mà chúng ta thì… như nhánh cỏ mỏng manh

Người về nơi ấy rồi đừng lo lắng cho em
Người chỉ thấy em cười thôi. Em hứa đấy
Nước sẽ uống thật nhiều, cơm sẽ ăn đúng bữa
Sẽ cẩn thận khi sang đường và không thức quá khuya

Sẽ giấu đi những sợi tóc rụng nhiều vào sớm mai
Thi thoảng sẽ kể về một người con trai khác
Anh cũng thế. Nhớ chưa anh cũng thế
Hãy nói với em rằng anh lại bắt đầu yêu…

Em sẽ không buồn đâu người đừng lo
Đừng vướng víu những dấu chân đã cũ
Những nỗi đau em giữ thôi là đủ
Anh đi về nơi ấy…
phía bình yên…

Em có về Giao Thủy(*) với anh không?

Tác giả: Hoàng Anh Tuấn

Em có về Giao Thủy với anh không?
Đường dẫu hẹp mà lòng người rộng mở
Con dốc quen đón bàn chân bỡ ngỡ
Hương lúa non cài gió tóc giêng hai

Em vận tứ thân, em xỏ gót hài
Trống chèo gọi đêm hội làng xao xuyến
Điệu sử bằng mắt dao cau lưu luyến
Liếc vào anh cứa sắc lẹm hồn anh

Biển ưỡn ngực lên, hoàng hôn buông mành
Những đoàn thuyền khơi xa về ắp cá
Vị muối mặn mòi rám hồng đôi má
Anh thương em, thương cả giọt mồ hôi!

Nhà ngói âm dương tạc dáng mẹ ngồi
Tay đồi mồi dệt hoa văn chiếu cói
Cười nhức hạt na, tóc bồng sương khói
Chiếu đôi nào mẹ phơi nắng dành ta?

Mười rằm này vào phiên chợ Hoành Nha
Em bán rau đay, anh mua mớ cáy
Bữa cơm đèn dầu, em ơi sẽ thấy
Hồn vía làng mình đằm ngọt bát canh

Mái tam quan cong vút khoảng trời xanh
Còn hoa gạo nhuộm đỏ sang tiếng mõ
Câu kinh chiều rơi nghiêng trên vạt cỏ
Chú tiểu áo nâu ngáp ngủ đánh vần

Cây rơm vàng vẫn đứng đợi góc sân
Thằng bé lấm bùn của thời thơ dại
Và dẫu biết rằng đường quê xa ngái
Em có về Giao Thủy với anh không?

——————————
(*) Một huyện miền biển thuộc tỉnh Nam Định.

Anh sẽ về để nói cùng hoa sữa

Tác giả: CAO TÙNG

Anh sẽ lại về để nói cùng hoa sữa
Biết mấy mùa mưa mấy mùa nắng phương nam
Rằng canh cánh trong lòng anh nỗi nhớ
Cứ vương vương mùi hương ấy nồng nàn…

Chiều lặng gió Hồ Tây xa xăm quá
Bỗng xôn xao chuông Trấn Vũ dội về
Anh thèm dạo qua một vòng thu phố cổ
Như tích xưa lá đã kể… em có nghe?

Ghế đá công viên hàng sấu quán vỉa hè
Chè chát thuốc lào móm mém nét duyên quê
Anh thèm quá một que kem Tràng Tiền ăn liền trên…yên xe máy
Một nụ cười nao còn vương hương cốm đấy
Mà như mới đây…ngan ngát, vậy sao?

Khuya, trăng mùa đông phủ bạc dưới chân cầu
Sông Hồng đem dốc cạn cùng bầu bạn
Anh sẽ về đêm đầu ô đón gió
Cánh chim bằng chợt thấm mỏi…gian nan

Anh sẽ về để kể em nghe
Hoa Sữa ạ. Mùa thu còn nức nở
Kênh Thị Nghè lơ thơ hàng liễu đó
Nhưng xa rồi. Đường Láng một mùa trăng

Đi bên em. Đêm đông. Phố lạnh căm
Hương sữa cứa vào đôi lòng dịu nhẹ …
Anh sẽ về để nói cùng em nhé
Biết mấy mùa mưa mấy mùa nắng phương Nam…

Mấy mùa qua Hoa Sữa vẫn nồng nàn…

Buồn trên phiếm đá

Tác giả: XUÂN TÙNG

Dường như em đến bên đời
Và mang theo cả một trời thu tôi

Buồn trên phiến đá tôi ngồi
Đếm đo mấy đợt bùi ngùi heo may

Gió thời gian lướt qua tay
Thu kia em đến thu này em xa

Vội vàng như lúc em qua
Làm tôi vấp giữa la đà lời ru

Buồn trên phiến đá xa mù
Ái ân cũng nhạt thiên thu đợi chờ

Sá gì bơ bất câu thơ
Nén nhang xin thắp bên bờ thanh xuân

Lần lữa

Tác giả: XUÂN TÙNG

Ta nghe nỗi buồn gỗ mục
Ghim vào những vết chim bay
Em về ngàn năm trần tục
Ta dường như tỉnh như say

Em buồn làm sao ta biết
Nỗi đau hóa lại mây trời
Cánh chim giữa vùng thảng thốt
Đâu còn thiết những rong chơi

Hình như trời loang lổ nắng
Lá thu rớt giữa hoang đàng
Mắt em đã ngừng nhỏ lệ
Trên vùng nỗi nhớ miên man

Sao không phải là xa nhau
Đôi khi lòng còn nhớ mãi
Cố ôm trọn một lần đau
Biết ta không còn quay lại

Sao cứ là lần lữa
Giữa bao điều e ngại …

Thuốc tăng lực

Tác giả: TUTI

Anh gù lưng đạp xe leo dốc
Em ngồi sau hỏi mệt không anh
Câu hỏi như một liều tăng lực
Mệt đứt hơi vẫn cố đạp nhanh.

Con đường gì dốc lượn vòng quanh
Em chọn chỗ đi chơi thật khéo
Lên đến nơi mắt hoa, miệng méo
Muốn hôn em phải đợi… ráo mồ hôi.

Thấy anh thở, sao em lại cười?
Em tủm tỉm đấy mới là bài một
Có bấy nhiêu mà không làm được
Thì… rất nhiều người đang muốn đèo em…

Nghe bấy nhiêu anh hết mệt liền
Lại hăng hái đạp xe leo dốc
Em lại cho một liều tăng lực,
– Mệt không anh?
– K h ô n g… k h ô ô n g… c ó… c o ó… g i ì…

Ngày qua chật chội

Tác giả: PHƯƠNG UY

Những ngày buồn chật chội đã không chứa nổi các cơn mơ anh
Có rất nhiều hợp âm đã phá tan những cảm xúc từ lâu không phân hủy
Tiếng động cơ lem nhem chen dọc ngang khuôn diện em kiều mị
Đêm giao mùa cằn cỗi không thể xua hết được nỗi hãi sợ thời gian.

Chiếc bóng miền ngu ngơ mang trên hình hài những vết sẹo cuồng dại
ấm ức trốn chạy một muộn phiền quá khứ
Anh bỏng rát mặt trời đêm nguyệt thực.
Chiếc hôn ngày xưa đã phủ rêu loang.

Có quá nhiều mơ hồ không thể gọi tên
Có quá nhiều thứ cần phải lãng quên
Khi em chỉ là giấc mơ của một thời rong xanh mưa đá
Khi em đã không cùng anh đi qua các lối cảm xúc
Cơn mớ mơ hồ nấc cục
Những rực rỡ ngày buồn, những ám ảnh đêm sâu.
Khi giấc mơ em không còn buông lại gần anh làn tóc nâu trong gió biếc.

Anh đi theo mùa rơi
Đi theo đám sao rơi dày trên vạt lá vàng thu tự buông mình mỗi tối
Đi theo những vọng âm ồn ào kẹt cứng khắp các con đường
Tiếng vĩ cầm tàng hình không thể thoát ra được bằng kẽ nứt mùa đông đang vội.
Bơi chập chờn trong ý nghĩ anh nhưng nhức khô rang.

Trận mây ngùn ngụt trú vội vào lửa mặt trời trong trái tim Đan – Kô
Để tránh cơn lạnh bất lực lộng về đắm đuối
Giữa mùa đông trầm tịch trắng chiêm bao
Anh đếm bộn bề với trò chơi cút bắt vào những ngày sám hối.
Vớt tiếng em cười trong phong sứ hư hao.

Những bài hát trôi trong đám rong phù du
Ngồn ngộn ca từ hóa thạch
Anh trôi trong cơn choáng mặt
Thèm một buổi chiều “nhắm mắt trong ngày gió lộng
Nghe con chìa vôi vừa hót vừa bay” (*)
Anh vung vãi hồn nhiên khát vọng
Chờ đợi tiếng gió u hoài thổi về hong khô vạt nước mắt trên tay…

——————————–
(*) Thơ Vũ Quần Phương

Nếu một ngày không còn nhận ra nhau

Tác giả: LÂM TỊNH VÂN

Nếu một ngày không còn nhận ra nhau
Giữa dòng đời vốn nhiều ngã rẽ
Em vẫn sẽ hát bản tình ca cũ kĩ
Sẽ đan len tay và sẽ nối lại chỉ hồng

Nếu một ngày không còn nhận ra nhau
Vì áo kia đã phai màu yêu dấu
Em vẫn sẽ gom mầu của nỗi nhớ
Nhuộm lại dấu yêu cho vừa những đong đầy

Nếu một ngày không còn nhận ra nhau
Trong mải miết kiếm tìm điều đã mất
Em vẫn ở đây ngôi nhà và lối cũ
Vẫn chờ đợi anh tô điểm những phai tàn

Mùa hoa cải

Ảnh: pystravel.vn

Ru xuân

Tác giả: BẠCH VÂN

Thầm nghe gió nhẹ ru xuân
Làn đêm ngọt, khúc mưa ngân dịu dàng
Hây hây chồi lặng mơ màng
Trong veo gợn nước khẽ khàng hòa âm
Hương trời sóng sánh ngập dần
Chênh chao dỗ giấc mấy vần thơ êm

Mùa không ngủ được… bắt đền!
Ai mà treo mảnh trăng liềm trên mây?
Khi mưa rắc bụi ngây ngây
Lúc thì sao nhỏ rớt ngay xuống trời

Mùa không ngủ được thơ ơi
Bâng khuâng giữa phút giao thời thần tiên
Long lanh đôi mắt hồn nhiên
Lời ru thăm thẳm gợi niềm yêu thương

Gió bay qua giọt vấn vương
Phiêu du về với con đường tuổi thơ
Em thiếp đi tự bao giờ…

Ký ức

Tác giả: NGUYỄN ĐẶNG TƯỜNG VI

Chiếc hăc-mô-ni-ca màu gió
Rạo rực xanh giữa miền ký ức nhọc nhằn
Màu gió không nhạt nhoà dù đã qua cơn bão
Em chẳng ngừng yêu anh dù tơi tả nhớ thương

Tự hỏi
Đi bao nhiêu mới qua con đường ký ức
Nhìn bao nhiêu mới hết ngần ấy mặt người
Tê tái bao nhiêu mới xoá nhoà đau đớn
Thức bao nhiêu đêm nữa mới không còn nước mắt
Khóc một người chỉ còn trong ký ức mông lung?

Em rêu phong tuổi 18
Như gió rêu phong lên chiếc hăc-mô-ni-ca xưa cũ
Nỗi nhớ anh rêu phong trong miền kí ức
Chẳng chịu buông tay dù đã mệt nhoài

Anh có vậy không?
Yêu một ký ức
Là chông chênh và đau khổ
Hay đã delete em khỏi con dốc nhọc nhằn?

Buồn

Tác giả: HÀN PHONG VŨ

Buồn dâng cao ngút chân trời
Ta ngồi lặng lẽ lệ rơi cung sầu
Chiều nay gió thổi về đâu
Nghe lòng hiu hắt ngàn sâu não nề.

Chiều nay ai… dáng trăng thề
Phải em chăng, trở gót về lối xưa?
Ngồi nghe gió thoảng, mây đưa
Lòng ta ngơ ngẩn như chưa bao giờ.

Nghìn trùng ngút tận trời mơ
Bóng em đâu giữa hững hờ thế gian!
Thắt lòng một giọng ca vang
Như là tiếng khóc than van cuộc đời.

Mảnh trăng chiều, ai cắt đôi?
Để đầy đêm vắng tôi ngồi nhớ thương.

Xem thêm:

Sources:

Tags:

BÀI LIÊN QUAN