Truyện ngắn: Mùa đốt đồng

Truyện ngắn: Mùa đốt đồng

Đó là mùa hè, mùa đốt đồng, những mảnh kí ức rời rạc của tôi về nó cũng giống như tàn tro của cỏ dại, vừa chạm vào đã tan đi, mơ hồ và mông lung…

Mùa đốt đồng

Ảnh: Việt Giải Trí

Mỗi khi mùa hè đến thì cánh đồng hoang sau nhà tôi lại bốc lên từng cụm khói. Mùa hè người chủ đất hay ra đốt cỏ trên đồng để phòng hoả hoạn. Khói bay mịt mù vào những buổi trưa, chúng níu theo những cơn gió hè thổi vào phòng tôi mang theo những mảnh tro nhỏ li ti.

Những mảnh ấy mỏng manh biết bao, mỏng manh tới nỗi chỉ cần một cái chạm nhẹ nó sẽ vỡ ra và tan đi để lại một vệt đen mờ trên da. Chẳng bao giờ tôi cầm được một mảnh tro tàn trên tay, nó tan đi ngay khi ta kịp chạm vào. Đôi khi tôi thấy thương những mảnh tro ấy, chúng yếu đuối quá, yếu đuối giữa cuộc đời đầy đổi thay này.

Đó là mùa hè, mùa đốt đồng, những mảnh kí ức rời rạc của tôi về nó cũng giống như tàn tro của cỏ dại, vừa chạm vào đã tan đi, mơ hồ và mông lung. Thỉnh thoảng tôi hay dắt nàng ra đó, cánh đồng vào những ngày tháng 2 luôn rất đẹp, những buổi chiều mát mẻ, mặt trời bị khuất sau mây chỉ toả ra được vài tia nắng yếu ớt đủ để sưởi ấm chúng tôi, gió lâu lâu lại lướt qua thì thầm gì đó rồi bỏ đi, những ngọn cỏ ngã rạp xuống rồi lại trồi lên như thuỷ triều. Tôi và nàng hay ngồi ở một tảng đá lớn loang lổ rêu xanh, chôn nửa mình dưới đất.

– Vì sao anh thích dẫn em ra đây vậy? – Có lần nàng hỏi tôi.

Tôi ngước nhìn lên lan can phòng mình, từ đây tôi có thể thấy được cái ghế nhựa màu đỏ mà tôi hay ngồi và nhìn xuống cánh đồng. Bây giờ nhìn nó thật cô đơn trên ấy. Phải rồi, cô đơn.

– Để anh cảm nhận được sự cô đơn của chính mình – tôi chỉ tay về hướng cái ghế màu đỏ – mỗi ngày anh đều ngồi đó nhìn xuống đây. Anh muốn biết, khi ngồi ở đó nhìn anh cô đơn như thế nào.

– Suy nghĩ của anh nghe lạ lùng quá! – nàng bình thản nói. Dường như nàng đã quá quen với cái lạ lùng của tôi rồi.

Im lặng, đôi mắt tôi vẫn hướng về cái ghế màu đỏ. Một cái gì đó khẽ rơi vào lòng tôi, một cái gì đó không thể nói được thành lời. Tôi quay qua ôm nàng, ôm thật chặt, nàng cũng để yên cho tôi ôm, không phản kháng cũng không hưởng ứng, luôn luôn là vậy, nàng ở đó nhưng bao giờ cũng thật xa xôi.

Và buổi chiều kết thúc, lặng lẽ như khi nó đến.

Tôi lại trở về căn phòng của mình, vùi mình trong những điều ngổn ngang chất chồng trong suy nghĩ. Nỗi buồn, nhẹ tênh và rộng lớn đến tìm tôi, nó ôm lấy tôi như những đợt sóng biển ôm bờ cát trắng. Và tôi cũng để cho nó ôm mình, không phản kháng nhưng cũng không hưởng ứng. Nỗi buồn đó là gì? Đến tận bây giờ tôi vẫn không tìm được câu trả lời cho mình, nó cứ ở đó thôi, nhẹ nhàng và êm dịu.

Tôi nhớ những ngày còn đi học, tôi thức dậy rất sớm vào buổi sáng, lên chuyến xe buýt vắng tanh, tìm cho mình một ghế tận trong góc trên xe và ngồi xuống, khi đến trường cũng chỉ có mình tôi trong lớp, tôi vào ngồi chỗ của mình, nó cũng nằm ở trong góc.

Và tôi sẽ thở dài, hơi thở buốt lạnh của những buổi sáng đơn độc.

Mọi thứ rời rạc và xa xôi quá, đôi khi tôi cảm thấy mình bị lạc trên chính con đường mỗi ngày mình đi, tôi bị lạc giữa những lối mòn mệt mỏi. Tôi có thật nhiều bạn bè và thật nhiều người đối xử tốt với tôi nhưng vì sao mọi thứ vẫn chưa đủ? Vẫn còn thiếu một điều gì đó, khi ở bên bạn bè tôi luôn cười rất tươi, nhưng khi ở một mình tôi cảm thấy những nụ cười ấy không thật, chúng không phải là tôi. Xét cho cùng thì con người ai cũng đơn độc trong thế giới riêng của mình, nhưng cái thế giới của tôi rộng quá, rộng tới nỗi chính tôi cũng bị lạc đường trong nó.

Chỉ có nỗi buồn, nỗi buồn rộng lớn và lấp đầy thế giới đó. Từ bao giờ tôi đã để mình và nỗi buồn thân thiết với nhau như vậy?

Tôi không biết, mà điều đó có gì quan trọng không?

Thỉnh thoảng khi đi trên đường tôi lại ngửi thấy mùi khói ở đâu đó, vậy là trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh của cánh đồng đang bốc cháy. Một hình ảnh mờ nhạt mà tôi thấy chính mình trong đó, tôi thấy mình ngồi trên lan can phòng và nhìn xuống, tôi thấy nỗi cô đơn của bản thân mình.

Mọi thứ lại trôi, trôi, bình thường và chậm chạp, tôi lớn lên, trưởng thành, cánh đồng già đi, lấp đầy rác của những nhà gần đó. Tất cả đều thay đổi, dù tốt hay xấu mọi thứ cứ xoay vòng trong những vòng quay riêng của chúng, tôi cũng xoay, xoay đến kiệt sức.

Tôi và nàng chia tay nhau, đó là một ngày tháng năm, nàng chia tay với tôi qua tin nhắn. Giống như một cảnh trong phim “Up in the air” nhân vật nữ cũng bị bạn trai mình chia tay qua tin nhắn. Chỉ khác là chẳng có ai ở đó để an ủi tôi, chỉ có mình tôi thôi và cái điện thoại đang hát lên những giai điệu thật buồn.

Tôi mỉm cười, phải rồi, bao giờ cũng vậy, khi tôi nhận ra thì chỉ còn lại mình tôi.

Đó cũng là mùa đốt đồng cuối cùng của tôi.
Năm sau khu đất ấy bị san phẳng và người ta xây lên đó một căn biệt thự rất lớn.

Những ngày tiếp theo sau khi bị chia tay tôi hay ngồi nơi lan can nhìn xuống cánh đồng. Những lưỡi lửa liếm lên cỏ và những đường khói bơ vơ trên bầu trời. Thỉnh thoảng một cơn gió thổi tàn tro đến với tôi. Tôi tự hỏi trong những tàn tro ấy, liệu có cái nào lưu giữ những kỷ niệm của tôi với nàng. Tôi không biết, chúng mỏng manh quá, khi tôi vừa chạm vào thì nó đã tan biến mất rồi. Cái duy nhất để lại chỉ là một vệt đen mờ nhạt và buồn tẻ. Trong đầu tôi bỗng vang lên một bài hát mà tôi đã từng nghe rất lâu rồi.

“Khi thấy buồn em cứ đến chơi.

Chim vẫn hót trong vườn đấy thôi. 

Chỉ có trong tôi ngày đã sang đêm lâu rồi.”

Ngước lên bầu trời, tôi thở dài. Ừ, ngày đã sang đêm lâu rồi….

Quang Vinh

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN