Truyện ngắn: Khi giấc mơ là có thật – HKT

Truyện ngắn: Khi giấc mơ là có thật – HKT

Giấc mơ 1

Anh chở Chi về một cách chầm chậm.Chi không buồn nói gì cả.Cô đưa mắt ngắm đường phố sau cơn mưa.Trời lành lạnh.Cô nhận ra làn da dưới cánh tay ươn ướt.Cô thích cảm giác này.Có cái gì đó cô độc trong thích thú.Lạnh và cô độc.Thế mà Chi lại cười.Anh vẫn không biết được nụ cười của người bạn gái anh đang chở sau lưng.Không hề biết.Chi vẫn im lặng.Ngắm phố Huế thưa người.Con phố nhỏ.Cây vươn dài mảnh khảnh.Anh chỉ cho cô hình dáng một cây phượng bé nhỏ bên đường.Chi lại cười.Cây bé nhỏ như một bàn tay đang đưa ra muốn san sẻ. Hình ảnh Huế trong lòng Chi sao tự dưng ngọt ngào đến lạ. Sau lưng Anh, Chi vẫn cười lặng lẽ.Chi thích cảm giác này.Cảm giác của những ngày tháng Chi cố tình vứt bỏ.Giờ nó quay về như một lẽ tự nhiên. Bên một người…còn xa lạ.

Giấc mơ 2

Giấc ngủ trưa không đến dễ dàng sau một ngày mệt mỏi. Chi nhắn tin cho Anh.Vô thức không đắn đo.

– Tham gia trò chơi hỏi đáp qua tin nhắn trên điện thoại không? Chi hỏi và Anh trả lời.

Điện thoại trong tay Chi rung lên:

– Đồng ý.

– Vậy bắt đầu nha.Câu 1: Anh thích màu gì?

– Màu trắng.

– Câu 2: Anh thích xem phim gì?

– Phim hài.

– Câu 3: Anh thích uống loại bia nào?

– Festival là sự lựa chọn đầu tiên.

– Câu 4: Anh có thích đi nhà thờ và chùa không?

– Cả hai đều không thích đến nhiều.

– Câu 5: Anh làm gì khi buồn?

– Lang thang đến một nơi yên tĩnh nào đó và ngồi một mình.

– Câu 6: Anh thích nhìn vào nơi nào đầu tiên khi đối diện với khuôn mặt một người?

– Mắt.

– Câu 7: Anh thích con đường nào nhất ở Huế?

– Những con đường vắng, thoáng đãng.

– Câu 8: Anh sẽ chọn nơi nào giữa núi và biển?

– Chọn biển.

– Câu 9: Anh thích nghe nhạc gì?

– Nhạc trữ tình.

– Câu 10: Anh chọn giữa yêu hay thương một người để nghĩ đến việc tạo dựng một tương lai hạnh phúc?

– Chọn yêu. Đồng ý?

……………………………..

Một khoảng không im lặng. Chi không hỏi gì thêm nữa.Trò chơi hôm nay chỉ có mười câu. Vẫn là sự trống vắng. Nhưng Chi không cảm thấy đơn độc. Chi lại cười. Buổi trưa không tẻ nhạt như cô nghĩ. Điện thoại vẫn nằm gọn trong tay cô. Chắc nó đang cười cùng cô thì phải. Lại cái cảm giác những ngày xưa cũ quay về. Niềm vui đến từ một nơi nào đó rất gần nhưng cũng khá xa xôi.

Tin nhắn cuối cùng trưa hôm đó cô gửi cho Anh:

– Anh khá thú vị.

 

Giấc mơ 3

Chiều trên đường quê gió lộng. Đồng lúa đã sắp vào mùa gặt ngả màu vàng hiền hậu. Chi lắng nghe gió thổi lồng qua tóc. Thành phố nằm lại sau lưng. Trời quê thơm mùi bình yên. Chi rất cần điều này. Chi biết cô cần gì và cảm thấy gì khi đến những nơi này. Ít ra cô được là cô.

Đoạn đường quanh co. Như lòng người. Nhưng Chi lại cười. Đối với cô, tất cả bây giờ là đường thẳng.

Anh chở Chi về thăm cầu ngói Thanh Toàn.Trời đã ngả màu chàm nhanh hơn cô tưởng.
Gió vẫn thổi lồng qua mái tóc ngắn của cô. Cô đã cắt tóc ngắn. Ngắn như tâm hồn cô không muốn đi sâu vào bất cứ điều gì. Bờ vai cô giờ không còn gì che chở. Thế càng hay. Cô chẳng thích ai chở che tâm hồn cô cả. Có những sự gắn kết chỉ làm chúng ta mệt mỏi. Cô thầm nghĩ khi đi bên Anh lên cầu ngói. Bước chân cô nhẹ bẫng. Hạnh phúc trong sự vô cảm.

Chi ngồi thoải mái trên sàn gỗ của cầu ngói Thanh Toàn. Cô để chân trần đung đưa dưới dòng sông Như Ý. Cô cảm nhận được gió đang lùa qua từng kẽ chân cô.Gió đánh thốc từ chân lên tim cô một nỗi đau.Nhanh và sắc.

Anh ngồi bên cô. Không nói gì. Đúng hơn là không hiểu cô đang nghĩ gì. Cô thấy thích thú khi nhận ra điều đó.

Cầu ngói bé nhỏ. Nhưng lúc này cô lại thấy trái tim Anh đang ẩn chứa những nỗi niềm rất lớn. Mối tình đầu. Chia xa. Giờ cô ấy đã có chồng. Kỉ niệm. Nỗi nhớ. Sự lãng quên. Anh nói với cô như gió phả qua tóc. Cô lắng nghe. Đôi chân trần vẫn đung đưa. Cô chỉ biết lắng nghe. Cuộc sống của cô là một chuỗi những ngày tháng lắng nghe. Cô quay sang nhìn vào đôi mắt tròn của Anh. Cô biết đôi mắt ấy giúp cô lắng nghe được nhiều thứ hơn là cuộc sống đầy âm thanh ngoài kia. Cô lại cười. Tiếng chuông chùa gần bên đánh vọng. Cô quay lưng rảo bước về phía ngôi chùa. Trời tối. Gió tối. Mình cô đến nơi cô phải đến. Bờ vai cô thoáng thấm sương. Anh vẫn ở ngoài kia nhìn theo. Mọi thứ vốn gần nhưng lại vẫn quá xa. Giá như cô có thể bước chân trần.

Truyện ngắn: Khi giấc mơ là có thật - HKT

Giấc mơ 4

Sóng vỗ bì bõm vào vách đá. Từng tiếng một vang lên như thách thức sự cô độc của con người. Chi với tay hái một bông cỏ may.Vò nát rồi lại nâng niu hối lỗi. Anh ngồi bên cạnh cô. Anh cười. Nụ cười lơ đãng nhưng đủ giết chết sự mờ nhạt của ánh trăng trên kia.

Không gian quá hoàn hảo cho một cuộc tình lãng mạn. Sông, sao, gió, trăng, bóng tối…Nhưng con cáo già trong Chi lại chỉ thấy đó là lẽ đương nhiên của Huế đang giành tặng cho mình. Cô nhìn khuôn mặt Anh kĩ hơn trong bóng tối. Cô nhận thấy mình già đi nhiều quá khi ngắm khuôn mặt Anh. Ở Anh có sự bình yên mà cô không có được, hay chính cô đang tìm cách từ chối nó.

Tại sao Chi lại có thể ngồi ở một nơi như thế này với Anh? Chi nghĩ cô không xứng đáng khi đến đây. Tất cả quá hiền dịu, nhẹ nhàng như Huế. Trái tim cô không thích Huế. Anh cho cô cảm giác tội lỗi. Cô đã vô tình tạo nên một con đường không thẳng. Nhưng cô không thể nói gì cùng Anh cả. Cô chỉ biết lắng nghe.Trong bóng tối, mắt cô nhòe đi một cách dễ dàng. Ít nhất nước mắt có thể chảy. “Cảm ơn Anh”. Chi nói thầm. Không để Anh nghe thấy. Không để Anh biết rằng cô đã khóc. Hòn đá bên sông rơi tõm vào nước sâu.

 

Giấc mơ 5

– Anh có bao giờ ngắm gió chưa? Chi hỏi.

– Chưa Chi à!

– Vậy sao anh không thử một lần ngồi ngắm gió. Lạ lắm!

Chi rất hay ngắm gió. Gió thổi thế nào cô đều cảm nhận rõ. Gió khiến cô quên đi nhiều thứ và nhớ cũng nhiều. Gió trời và gió của lòng cô.

– Ngắm gió lạ thật Chi ơi! Anh thấy gió đến rồi đi cuốn theo mọi thứ chẳng để lại gì cả.

Chi cười:

– Giá được như thế thì hay quá phải không anh? Nhưng với Chi, gió luôn hiện hữu cùng mọi vật.

Chi không muốn giải thích gì thêm với Anh cả. Gió luôn thổi. Nhưng có thể đâu đây một chiếc lá vẫn đứng yên. Gió mang đi tất cả đất và trời mà nó bay qua. Nhưng vẫn còn một chiếc lá đứng yên lặng lẽ lưu dấu khoảnh khắc của gió. Có lẽ Chi là chiếc lá đó. Không chịu thả mình theo gió bay mà chỉ muốn sống trong hoài vãng, trong giây phút gió đến thăm.

Anh sóng đôi bên Chi trên quảng trường Ngọ Môn.Trời lặng gió. Chi muốn lưu giữ lại tất cả tâm hồn mình lúc này. Buồn cười thật! Người làm cho Chi cảm thấy luyến tiếc một điều gì như sắp mất lại là Anh. Người con trai Chi quí mến trong tâm tưởng nhưng mãi mãi không bao giờ lại nghĩ sẽ có lúc đi bên cạnh bình yên như thế này. Chi lại cười. Anh đánh thức trong Chi một cảm giác quen thuộc mà cô đã tìm cách dìm chết từ rất lâu.

 

Giấc mơ 6

Mơ mãi mãi vẫn là mơ. Cuộc sống thật ngoài kia mới đáng để sống. Chi vẫn đi về trên con đường nhỏ, vẫn là Chi của mái tóc ngắn, tâm hồn cố để cạn.

Bến sông, trăng, sao, nụ cười, lời hẹn hò cuối cùng không đọng lại trong cô gì cả. Sự trống rỗng luôn đi kèm với niềm tin.Với Chi, đó là hiện tại.

Giấc mơ này không có hình ảnh của Anh. Không có khoảng trời riêng nào cả. Cô chỉ thấy mình đứng lặng nhìn dáng Anh đang đi phía trước. Cô không gọi. Cô không muốn cơn gió làm xao động chiếc lá. Cô cứ nhìn như thế, cứ đứng như thế. Tâm hồn cô khóa chặt. Cô cảm thấy đau nơi ngực. Cô đã sống, không phải cho mình, mà vì một tâm hồn khác. Có thể tâm hồn ấy đang ở phía trước cô.

Anh vẫn thanh thản trong những bước đi. Chi đứng lặng nhìn. Chưa bao giờ cô thấy mình giống Huế như lúc này.

 

Giấc mơ 7

Đêm nay Chi nằm ôm gối, co quắp thân mình trong nước mắt. Khóc và khóc. Tất cả các giấc mơ trên đã trở thành sự thật.

Còn giấc mơ cuối cùng, Chi sẽ để lại cho riêng mình. Bàn tay Chi xòe rộng. Các ngón tay sao bé nhỏ vô cùng!

Tác giả: HKT

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN