Chùm thơ hay về mua xuân: Xuân đến tưng bừng muôn sắc hoa

Chùm thơ hay về mua xuân: Xuân đến tưng bừng muôn sắc hoa

Qua đi những ngày đông lạnh giá, chúng ta lại càng mong chờ mùa xuân, mùa của hoa cỏ đâm chồi, nảy lộc, cây cối tốt tươi, thời tiết cũng trở nên ấm áp hơn. Mùa xuân còn là mùa của lễ hội, đi chùa,… Vì thế, mùa xuân thường đem lại cho ta cái cảm giác háo hức, rạo rực sau những buổi đông tàn phai và lạnh lẽo. Cùng thưởng thức chùm thơ đón chào mùa xuân để cảm nhận được cái không khí hân hoan của buổi xuân về.

chùm thơ xuân, mùa xuân, hoa đào

Ảnh: pixabay.com

 

XUÂN VỀ

Hà Nội trong mưa bụi
Xuân đã tới đây rồi
Chồi non cựa mình thức
Lặng nghe hạt mưa rơi.

Đất trời như thủy mặc
Gần xa thực như hư
Đợi tao nhân mặc khách
Phất tay đề câu thơ.

Nguyễn Khánh

HOA MAI

Cây mai vàng em gửi
Từ phương Nam hạ vàng
Đất trời  thật ấm áp
Chờ đón mùa xuân sang

Những cành mai rực rỡ
Bừng sáng cả căn nhà
Giữa mùa đông lạnh giá
Như chút tình đôi ta

Chia tay nhau ngày ấy
Em như đóa phù dung
Mang bầu trời ấm áp
Về bến hạ bến tùng

Mùa đông ôi lạnh giá
Kéo dài mãi trong anh
Rồi mỗi khi nhìn lại
Lại thấy chạnh chạnh lòng

Hiện từ niềm thương nhớ
Những đóa mai vàng tươi
Như nhắc về một thuở
Tuổi thanh niên xa vời.

Nguyễn Khánh

NGÀY XUÂN LÊN CHÙA

Ngày xuân đi lễ Phật
Mong lánh cảnh bụi trần
Thói đời bon chen quá
Xô bồ, mệt tấm thân

Đắm mình trong tĩnh lặng
Nghe ngọn gió đầu hồi
Khe vườn cây xao động
Thoảng hương hoa nhẹ rơi

Nhưng khắp chùa như hội
Mâm to, nhỏ dâng lên
Mã, rượu bia, hoa quả
Mịt mù hương khói bay.

Chen chúc ngôi Tam Bảo
Tiền lẻ giăng khắp ban
Gài cả trong tay Phật
Ồn ào chút tiệc tàn

Đi buôn, cầu được rẻ
Bán đắt như tôm tươi
Kẻ trót mê cờ bạc
Cầu trúng số đổi đời.

Khoá sinh cầu đỗ đạt
Nam nữ cầu duyên tình
Hiếm muộn cầu con cái
Chữ Tâm chẳng ai xin

Nhà nhà cầu vinh hiển
Phúc tài lộc an khang
Ai cầu phút hòa thuận?
Cầu quốc thái dân an?

Cửa Thiền giống phiên chợ
Nhỏ to khấn râm ran
Tâm can đầy ham hố
Quen giở thói cửa quan

Xuân lên chùa lễ Phật
Ngao ngán nỗi chợ tàn

Nguyễn Khánh

ĐÓN XUÂN

Ta lại bồi hồi đón mùa xuân

Cây đàn vũ trụ triệu tơ ngân
Biển xanh dào dạt muôn cung bậc
Đất trời rực rỡ buổi thanh tân

Ta lại về ta thưở bé thơ
Đầu trần, chân đất chạy dưới mưa
Xuân quê ấm áp như lòng mẹ
Da diết bồi hồi ký ức xưa

Ta muốn nâng hôn từng bông hoa
Thanh tao e ấp nhụy nhung tơ
Sắc hương kiêu hãnh qua giông bão
Vẫn thắm cho đời bao tứ thơ

Em trẻ cùng ta tuổi si mê
Mùa xuân rạo rực nhịp tim yêu
Mắt đen thăm thẳm niềm say đắm
Năm tháng nồng nàn bến bình yên

Ta lại bên nhau, giữa cuộc đời
Chống chèo, bươn trải sóng đầy vơi
Xin nắm chặt bàn tay bầu bạn
Hạnh phúc mặn mòi cập bến vui

Xuân đến tưng bừng muôn sắc hoa
Ban mai hồng ấm rộn chim ca
Xuân ngút ngát nghìn năm xứ sở
Đất nước hồn thiêng vọng muôn đời!

An Nhiên

XUÂN VỀ NHÀ BẠN

Giáp Tết có thơ, đến thăm, tặng bạn
Đã thấy Xuân về gõ cửa vào nhà:
Phòng khách, quầy hàng khoe sắc cùng hoa
Đào, mai, quất, ly, lan… đủ cả,
Chữ treo tường: Phúc, An, Lộc, Thọ…
Như lời chào, lời chúc mừng Xuân.

Hồng Phương

XUÂN VÀO, XUÂN RA

Xuân về từ phố vào nhà
Con người mang cả Xuân ra phố phường.
Xuân ra vui khắp mọi đường
Xuân vào đẹp cả sắc, hương mọi nhà
Xuân vào chín trái, nở hoa
Xuân ra tươi rói lời ca, tiếng cười
Xuân vào làm đẹp cho đời
Xuân ra hòa cả lòng người vào Xuân.

Hồng Phương

THĂM BẠN ĐẦU XUÂN

Đến thăm nhà bạn đầu Xuân
Thấy Xuân về, cả xuân gần, xuân xa:
Đào phai, cành lớn – xuân xa,
Quất sai trĩu quả, lộc, hoa – xuân gần,
Hoa ly sang thật là sang,
Gánh hoa nhỏ bé dịu dàng dạo xuân…
Ngắm hoài, ngắm đến tần ngần
Khen ai khéo chọn đón Xuân vào nhà,
Hài hòa tranh, chữ cùng hoa…
Xuân ơi! Em thế ai mà chẳng yêu.

Hồng Phương

DẠO XUÂN

Xuân về vui bước dạo Xuân
“Từ nhà ra phố” thật gần, đâu xa
Xuân gần nhớ tới xuân xa
Hòa trong trời đất cho xa thêm gần
Phố phường muôn sắc, hương Xuân
Nhà nhà hạnh phúc đón Xuân vào nhà
Dạo gần, dạo cả nơi xa
Để tình Xuân đẹp cả xa, cả gần

Hồng Phương

ĐẸP MÃI XUÂN NÀY

Thơ anh viết tặng em
Giữa ngày mồng Một Tết
Giây phút thiêng đẹp nhất
Của thiên nhiên – đất trời
Và của cả lòng người
Mở chào mùa xuân tới.

Sắc, hương luôn thay mới
Mà đẹp mãi xuân này:
Đẹp đào, quất, ly,mai,
Đẹp gánh hoa bé nhỏ,
Đẹp tường treo tranh, chữ
Do tay mình làm nên
Mỗi khi được ngắm nhìn
Lại càng thêm say đắm…

Xuân về bao hi vọng
Và ấm áp tình người.

Tuyệt vời thế, Xuân ơi!

Hồng Phương

PHỐ PHƯỜNG NGÀY TẾT

Đi ra phố những ngày giáp Tết
Như lạc vào rừng đỏ cờ, hoa
Người đi phố sắm sanh đủ thứ
Cho Tết về ấm áp mọi nhà

Phút giao thừa muôn sắc pháo hoa
Những khuôn mặt rạng ngời hoa pháo
Trên vai bố, Thiên thần mách bảo:
Xuân đã về với cả đất trời,
với con người
thành phố mến yêu ơi!

Sớm Mồng Một không gian tĩnh lặng:
Những con đường chỉ nghe tiếng lá rơi…
Nhịp sống phố phường tạm nghỉ đấy thôi!
Như chờ đợi phút giây bừng tỉnh.

Ùa ra phố đón chào năm mới
Hòa dòng người trong sắc, hương Xuân
Thăm người thân để được thêm gần,
Vui Lễ hội, cầu tài, cầu lộc…

Hồng Phương

VỖ TAY HAY IM LẶNG

Tôi đọc chùm thơ Xuân
Tặng bạn bè thân thiết
Mà tôi vừa kịp viết
Trong những ngày đầu Xuân

Nào “Xuân xa, Xuân gần”,
Nào “Phố phường ngày Tết”,
Mừng phút giây gặp mặt
Đón “Xuân vào, Xuân ra” …

Thơ Xuân tôi viết ra
Là tiếng lòng tôi đó
Bạn nghe rồi bày tỏ
Thưởng cả tràng pháo tay.

Phải chăng là thơ hay
Khi lời còn dang dở?
Mà thơ tôi bỏ ngỏ
Khiến người nghe tiếc hoài
Hẳn là đáng được hai
tràng pháo tay – im lặng!

Hồng Phương

HỘI THƠ XUÂN

“Thơ Việt Nam” chọn ngày thật đẹp:
Tết Nguyên Tiêu, trong tiết đầu Xuân.
Hội tụ về đây bao khách xa, gần
Cả già, trẻ,gái, trai đất Việt
Những dòng thơ của mọi miền đất nước
Văn Miếu – địa danh văn hiến trường tồn,
Niềm tự hào của linh kiệt Thăng Long.

Ngày Thơ đã trở thành truyền thống
Cho cánh thơ những ước mơ bay bổng,
Nuôi dưỡng tâm hồn, cảm hứng cho thơ.
Nhiều bạn trẻ sinh viên không khỏi bất ngờ
Bởi sức sống của nguồn thơ đất Việt.
Đời đổi mới có biết bao nhiêu việc
Mà vẫn vang lên tha thiết, mượt mà
Những lời thơ đẹp như bức tranh thơ
Như dòng chảy mùa Xuân bất tận.

Dù ai mới đến một lần để biết,
Ai đã từng đến Hội bao lần
Cũng đều mong ngày “Hội Thơ Xuân”
Bay cao mãi những tâm hồn thơ Việt.

Hồng Phương

CHÚT TÌNH XUÂN

Còn trong thanh khí của ngày xuân
Ngẫu hứng thơ ca tạm mấy vần
Chè ướp giọng thơ thêm óng chuốt
Rượu thơm ngón nhạc điệu du ngân

Chi lan bốn hướng vui sum họp
Huynh đệ mười phương thú hợp quần
Duyên nợ đành mang cho trọn kiếp
Mộng nào vin bỏ nụ tầm xuân

Minh Thiệu

Én ơi, ta đợi mùa xuân!

Mặt trời ngả xuống đằng nam
Gió bâng khuâng lạnh, đông lang thang về
Con đò dạt đến chân đê
Bước chân lữ khách đi về xa xôi.

Trăng trôi nửa bóng giữa trời
Người đi mang mảnh tình rơi bên đường
Bến chiều người lẫn vào sương
Cánh chim cô tịch, cố hương xa vời.

Chiều như bản nhạc không lời
Mà hồn thu quyện hồn người chinh nhân
Én ơi, ta đợi mùa xuân!

Vạn Lý Khách

Cảm thán mùa xuân

Mưa xuân buông màn mỏng
Giăng kín sân nhà em
Ngàn cánh xoan tim tím
Vấn vương rơi đầy thềm.

Lắng nghe mùa xuân sang
Từ độ mưa xuân ấy
Sớm nay xuân thức dậy
Hé mắt lá căng tròn.

Một chút lộc tơ non
Dịu dàng e ấp nở
Đóa hoa nghiêng đầu cành
Ngỡ ngàng bung cánh mở.

Xuân muôn màu rực rỡ
Khoác áo dài thiên thanh
Nắng vén mây cúi xuống
Hôn giọt sương long lanh.

Đất trời đẹp như tranh
Vầng dương cầm bút vẽ
Cả thế giới yên bình
Bỗng ngời vươn sức trẻ!

Bùi Thái Phúc

Giao mùa

Chỉ trong một khoảnh khắc
Một mùa đã qua đây
Chỉ trong một khoảnh khắc
Năm tận và tháng bay.

Ừ nhỉ, lá đã thay
Hoa đã màu hoa khác,
Gió chợt xanh hơn trước
Mây cũng màu mây vui.

Thơ đành ngắn lại thôi
Vì nói làm sao hết
Cái được và cái mất
Giao mùa là giao ban.

Mừng tuổi mình cái hơn
Là đừng hơn ai nữa
Những mưu toan nhỏ bé
Những nụ cười chóng phai.

Dặn mình, nốt hôm nay
Ta khác ta một chút
Những oán hờn than trách
Không mang vào Mùa Xuân.

Hồng Oanh

Mang xuân vào nhà

Ngỡ mùa xuân đến từ lâu
Ngỡ như người gặp lần đầu nơi đây
Trời xanh, càng ngắm, càng đầy
Bởi hoa kia cứ chen dầy mãi thôi!

Nghĩ gì đàn én kia ơi
Mà mang gió đến cho trời thêm xanh?
Cho con suối hóa ngọt lành
Cho cây cam chín, trĩu cành hương thơm.

Tiếng con chim hót sau vườn
Giục nhành mai nở vàng hơn mọi lần
Đất trời náo nức vào xuân
Người vui chân bước bâng khuâng… nỗi lòng.

Bài thơ viết dở chưa xong
Bạn bè chợt đến mang xuân vào nhà

Biên Linh

Đất trời giữa xuân

Nắng vàng trên mỗi tán cây
Ánh nâu non ngọn sồi hây hây hồng
Mái đình hoa gạo đơm bông
Au au cánh níu gió đồng khoe tươi

Trong veo làn nước cuối trời
Mát thơm cơn gió lướt roi lúa vàng
Chim gù trên nóc tam quan
Cải xanh, tim tím ngọn xoan sau tường

Lộc vừng thả giọt đỏ mương
Vườn cam ai đã ngậm sương trĩu cành.

Thanh Hoa

Gió xuân

Gió xuân, cho cỏ rập rờn,
Mưa xuân, cho cỏ ngọn mềm mật tơ.
Trời xuân, cỏ nõn không ngờ,
Sông quê cho cỏ hai bờ lụa thơm…

Nhạc xuân cho cỏ hoa thơm,
Những bông dại, cánh bướm vờn, lúng liêng…

Non xa cho cỏ xanh rờn,
Cành Lê cho cỏ những lời chênh chao…
Vương trên cỏ, những cánh đào,
In trên cỏ, ngựa trắng phau đợi người ..

Xuân đợi cỏ, cỏ đợi người,
Lang thang mấy bước, vội rời tuổi xuân…
Dấu hài thuở ấy Thanh Minh,
Còn phong hương?
Lãng đãng Tình rời xa…

Thiên Nhân vốn hợp nhất mà,
Xuân trở lại, lại cỏ hoa, tái hồi.
Thiết thao nhìn thảm sông trôi,
Cỏ hai bờ vẫn gọi mùa với nhau….

La Vinh

Xuân mới

Xuân mới ai hoài hơi chuyện cũ?
Chỉ mình, riêng cứ vẩn vơ thôi!
Hoàng Hoa khoe sắc, duyên ngời ngợi,
Bên đám lá vàng đảo cánh rơi…

Ta biết giữa một chiều nắng ngọt…
Vẫn còn bao hiu hắt lặng thầm
Niềm vui tưởng chừng trong văn vắt
Mà vương nhiều lắm nỗi bâng khuâng!

Từ Nguyễn

Dáng xuân 

Mưa bay gợi tiết sang xuân
Khách thơ lạc bước tần ngần ngẩn ngơ
Chim khuyên ríu rít đường tơ
Hiền hoà cây lá duyên chờ lộc non.

Xuân tiên hương dấu vẫn còn
Xuân nay mộng vẹn vuông tròn ý xuân
Mải vui chân bước lại gần
Cùng thời gian đếm tiến dần vào xuân.

Đàn vui thong thoả cung ngân
Bổng trầm thánh thót mấy vần rong rêu
Dáng xuân non mởn diễm kiều
Mưa xuân rải rắc như thêu hoa lòng.

Vũ Trung

Hẹn xuân

Dài dằng dặc một mùa đông giá buốt
Trời, Đất thông đồng thử thách lòng ta
May thay! Lửa trong tim ủ đượm
Sưởi hồn thơ, tiếp sức vượt đường xa

Như đã hẹn, xuân về, hoa hé nở
Nắng bừng lên, băng giá phải tan ra
Dẫu mây xám cố giăng màu ảm đạm
Cây vẫn vươn cành, rộn tiếng chim ca

Trời và Đất chiều người vui trẩy hội
Mưa tạnh. Gió êm. Hoa xuân đưa hương
Dành tặng nhau suối nguồn Thơ bất tận
Ru tâm hồn ngây ngất tiếng yêu thương

Trường Giang

Nghe mùa xuân

Qua đồng cỏ nghe mùa xuân
Đang về trong tiếng nảy mầm của cây
Qua đồng cỏ nghe hương bay
Hương hoa đồng nội đắm say lòng người

Qua đồng cỏ ngắm mặt trời
Mặt trời cháy đỏ đang cười với ta
Mặt trời ở mãi nơi xa
Còn ta với cỏ mới là bạn thân

Ta yêu thảm cỏ mùa xuân
Bước chân ai đó khi gần khi xa
Tình yêu đang đến với ta
Từ màu cỏ biếc từ hoa của đồng

Thơ tình ta đã viết xong
Tặng màu cỏ biếc của lòng ta yêu.

Nghiêm Hằng

Tình xuân Tây Bắc

Tây Bắc mờ trong sương
Mây bay lưng chừng núi
Sương đêm trùm khói bếp
Trăng mờ như tơ vương

Con nước cuốn miên man
Cánh hoa trôi dòng suối
Tình yêu nay không lời
Nước reo hòa tiếp nối…

Mùa xuân như đến vội
Để tình yêu mênh mang.

Ngọc Thủy

Xuân về nâng cánh én bay

Mỗi xuân mang một dáng riêng
Xuân này mang đến chùa, đền quê ta
Thỏa lòng mong ước trẻ già
Có sư chấp cảnh nhà nhà thiện tâm

Ngày xuân vạn vật càng xuân
Đường thơ bè bạn xa gần về đây
Xuân về nâng cánh én bay
Hoa dâng hương sắc thơ say cõi lòng

Hoa đào cười trước gió đông
Cho ta ôm cả trời hồng hôm nay
Trở mình đất ấm nồng say
Sinh sôi trái ngọt tràn đầy hoa thơm

Còn trời còn nước còn non
Xuân còn vĩnh cửu mãi còn thơ xuân

Bá Dũng

Một chút tình xuân

Còn trong thanh khí của ngày xuân
Ngẫu hứng thơ ca tạm mấy vần
Chè ướp giọng thơ thêm óng chuốt
Rượu thơm ngón nhạc điệu du ngân

Chi lan bốn hướng vui sum họp
Huynh đệ mười phương thú hợp quần
Duyên nợ đành mang cho trọn kiếp
Mộng nào vin bỏ nụ tầm xuân

Minh Thiệu

Mùa xuân vừa chạm đất trời

Mùa xuân vừa chạm đất trời
Đã nghe hoa lá hát lời sinh sôi
Hoa đào chúm chím trên môi
Hoa mai hoa cúc đâm chồi nở bông

Một vùng vàng chín miền Đông
Cao su buông lá bềnh bồng gió đưa
Thay màu áo mới non tơ
Chùm hoa màu sữa đang chờ toả hương

Hoa hồng đơm nụ dưới sương
Hoa lan hoa lý hải đường thoảng bay
Hoa chanh hoa bưởi trắng đầy
Hương thơm ngan ngát đắm say lòng người

Một vùng cây lá xanh tươi…
Khi mùa xuân đến, đất trời nở hoa.

Duy Thơm

Xuân này ai có nhớ quê

Tháng ngày nhịp bước trùng khơi
Lên non xuống bể đất trời thênh thang
Giữa rừng thắm một nhành lan
Bâng khuâng bước giữa đại ngàn xanh rêu

Đầu ghềnh thác đổ trăng treo
Tàn đông hoa thắm suối reo xuân về
Xa em từ dạo xuân thì
Bước qua năm tháng ai đi ai chờ

Nhớ mong quặn thắt câu thơ
Đêm trừ tịch có người mơ người về
Xuân này ai có nhớ quê
Một nhành lan thắm mang về người ơi

Trường Kiên

Cùng nhau xây đắp cho đời thêm xuân

Én về làm đẹp đất trời
Đã nghe ấm áp tiếng cười bên sông
Lên cao tìm chỗ đứng dòm
Tóc giờ đã bạc hồn còn mãi xuân.

Bước chân ai dẫm bụi trần
Mùi thơm son phấn bay gần về đây
Vòng tay mong nối vòng tay
Tặng vần lục bát mê say tình người.

Trăm năm vào cõi trần ai
Cùng nhau xây đắp cho đời thêm xuân
Bây giờ bút mực tri âm
Mai sau bút mực hóa thân bên người.

Như Anh

Sắc xuân nay đã ửng hồng

Sắc xuân nay đã ửng hồng
Hương xuân nhè nhẹ cho lòng ta say
Thoảng từng lúc hương bay ngào ngạt
Cợt trêu ta dào dạt tình đời
Xuân mang cho khắp mọi nơi
Hay xuân tình tứ dành thời riêng ta

Ta xin hỏi xuân đà bao tuổi
Để cho ta sánh với cùng xuân
Xuân ơi! Xuân tới cho gần
Để ta được hưởng tình xuân nồng nàn

Có đôi lúc ánh vàng trong sáng
Gọi xuân về thấp thoáng cùng mai
Xuân ơi! Xuân cứ lâu dài
Tình ta ôm ấp không phai nhạt nhòa.

Thế Tảo

Khách xuân gõ cửa đất trời

Khách xuân đã gõ cửa đất trời
Mây chì gấp gáp rủ nhau trôi
Bừng lên sắc nắng, bừng hơi ấm
Vạn vật thấm nhuần, rạng vẻ tươi

Nhựa tụ nơi thân hối hả chuyển
Đầu cành cuối nhánh bật chồi xanh
Gió vờn mắt lá cười e ấp
Bỏ lại khẳng khiu, mập búp cành

Nhà nhà rộn rịch bận đón xuân
Chủ nhân nhẩm tính xách về dần
Đồ cúng thần linh, mừng tuổi mẹ
Đồ cho con trẻ, tiệc mừng xuân

Tấp nập vội vàng những bước chân
Nào đào phai-thắm, quất mọng căng
Chang chang sắc nắng là mai đó
Chúm chím hồng khoe, cúc dịu dàng

Xuân đã trên tay, đã vào nhà
Trẻ vui chân sáo hít hà quà
Người già ngắm quất khen nhiều lộc
Đủ cả ba màu lại ngát hoa

Với tôi xuân vẫn ở rất xa
Đông triền miên quá, đông chẳng qua
Lòng riêng chưa sẵn nghênh xuân đến
Chứ phải đâu xuân hững hờ mà.

Hòa Nguyễn

Rong chơi trong sắc hoa đào

Người ta thoát chốn thị thành,
Về quê ăn Tết, bon nhanh đường về.
Mình thì đang ở dưới quê,
Ăn xong, ngủ dậy, ra hè ngắm sao.

Ở thành chẳng thấy sao nào,
Về quê chi chít, ngàn sao ngập tràn.
Cuồn cuộn sao, sáng sông Ngân,
Thương cho Chức Nữ đợi ngần ấy năm…

Hết ăn ngủ, hết thức nằm,
Nôn nao mình lại xăm xăm đi về.
Lá đuổi lá, đường vắng hoe,
Vào nhà như thể mình chưa có nhà.

Tết còn nhơ nhởn đâu xa,
Mình la cà, tận bôn ba cuối trời.
Ôm Thân, một góc phòng thôi
Trăm Thân nữa, đã rong chơi thuở nào?

Rong chơi trong sắc hoa đào,
Lâm râm mưa bụi, hương ngào ngạt thơm.
Đi trong vàng rực mai vờn,
Lặng nghe hoa khế tím vườn nhà ai.
Hồn Xuân hổn hển bẻ bai,
Dáng Xuân quấn quýt, một hai, mấy, vài

Hôm nay, ngồi với Xuân đây
Tự tình Xuân. Lặng phút giây đàn chùng
Ngắm Xuân cho hết rưng rưng
Cho lòng ta nở, nở, nở từng Xuân qua…

La Vinh

Mùa Xuân đến gần

Lá vàng lừng lựng cuối Đông
Mong manh từng sợi nắng hồng tơ vương
Lá bay chao chác mặt đường
Tương tư ai dệt làn sương lam mờ

Hoàng hôn tím ngắt câu thơ
Chiều buông nhanh xuống không chờ đợi ai
Nghiêng nghiêng bóng xế đổ dài
Rừng cây đọng lại một vài tiếng chim

Nhẹ nhàng rơi xuống màn đêm
Tôi như trôi dạt giữa miền đầy sao
Gió buồn đuổi lá xôn xao
Sao buồn vỡ vụn lắng vào hư không

Đi trong sương lạnh thấm lòng
Nghe chồi non gọi mùa Xuân đến gần

Duy Thơm

Hình bóng mẹ rạng ngời sắc xuân!

Mùa xuân nối tiếp mùa xuân
Hình như tóc mẹ có phần bạc hơn
Con đi gom hết gió luồn
Để cho mẹ khỏi lạnh run những ngày

Xuân về trên cánh vai gầy
Nụ cười mẹ gánh đong đầy gian nan
Rượu đào cạn chén hồng hoang
Cho lòng chung thủy vẹn tròn trước sau

Mùa xuân trên những hàng cau
Mẹ ươm đôi lứa từ đầu còn xanh
Thật thà như nụ hoa chanh
Giữ lòng trong trắng để dành cho con

Mùa xuân mẹ phát lộc non
Cho con cho cháu cho tròn tinh khôi
Mùa xuân đẹp lắm người ơi
Có hình bóng mẹ rạng ngời sắc xuân!

Minh Quang

Mùa xuân đã đến rồi, trong làn gió nhẹ thoảng qua môi

Tôi biết mùa xuân đã đến rồi
Trong làn gió nhẹ thoảng qua môi
Tiếng ca ai hát trên đồng lúa
Hay chính đời đang cất tiếng vui

Xuân kết đài hoa ngọt trái cành
Lẩn vào trong những dáng mây thanh
Tường lên vôi trắng, nhà lên ngói
Cửa sổ phòng ai đã quét xanh

Thằng bé cu con vẫn ở truồng
Hôm nay quần mới áo hoa thơm
Tay cầm bức ảnh u mừng tuổi
Cũng đòi theo chị đứng soi gương

Văn nghệ làng ta tối cuối năm
Diễn chèo Thị Kinh hoá Quan Âm
Kìa ai vẫy nón mà thương thế
Mới một lần xem đã nhớ thầm

Bổng tít đu quay suốt mấy ngày
Đường thôn vương xác pháo hồng bay
Ngoài đồng ruộng lúa đang thì bén
Chuẩn bị gầu thêm cho tối nay

Vụ mùa thu hoạch còn non mức
Nghĩ đến ngày mai phải gắng thêm
Thị Màu, Thị Kính giờ chung sức
Nghiêng cả mùa xuân kéo nước lên

Đăng Sinh

Thầm thì mùa xuân

Em có nghe bước xuân
Rộn ràng thềm hoa cỏ
Nồng nàn nơi đầu gió
Man mác thoảng thinh không

Em có nghe tình xuân
Lún phún giọt mưa nhỏ
Lâng lâng tỏa đây đó
Ấm áp đời bao dung

Xuân về khắp non sông
Chim ríu ran đầu ngõ
Hân hoan đào mai nở
Cung đàn luyến ngân nga

Thêm yêu người thiết tha
Sức xuân tràn muôn ngả
Búp non này chồi lá
Xanh ngời khúc hoan ca

Em có nghe mùa xuân
Thầm thì bao ước vọng
Thỏa bao ngày trông ngóng
Đất trời chợt bâng khuâng.

Nguyên Trân

Xuân gõ cửa

Nắng chạm nhẹ vào làn gió mỏng
Rừng cao su trút lá vàng tươi
Xuân đến đua nhau, thay màu áo mới
Chồi tím non tơ, xanh biếc sắc trời

Xuân gõ cửa lòng người trẻ lại
Tuổi thăng hoa chúm chím nụ Đời
Xuân nở rộ cho mùa kết trái
Xuân trẻ – trẻ hoài… trẻ mãi… Xuân ơi!

Duy Thơm

Từ đâu em tới đây, hỡi mùa xuân yêu dấu?

Từ đâu em tới đây
Hỡi mùa xuân yêu dấu
Em biết chăng từ lâu
Lòng ta đã mong chờ

Mùa đông heo hút qua
Trước sân nhà ta
Em đến trong nụ hoa
Khoe sắc màu.

Lòng ta thương nhớ đã bao lâu
Nắng xuân về,
Lộc non xanh làng quê
Từ đâu em tới đây
Mang đến trái đất này
Tình yêu lứa đôi
Những mầm sống sinh sôi

Từ đâu em tới đây
Mùa xuân yêu dấu ơi
Ta giang tay đón xuân về.

Nghiêm Hằng

Hoa đào hé nở đón xuân vui

Hoa đào hé nở đón xuân vui
Nghiêng bóng mai vàng đậm nét đời
Hồng thắm đung đưa như vẫy gọi
Cúc vàng tủm tỉm hẳn đang cười

Xinh xinh bông huệ lòng trong trắng
Ngào ngạt hương lan dạ sáng ngời
Bao khách văn chương đều tấm tắc
Tết về xuân đẹp cả muôn nơi.
Quang Ấn

Đón nắng xuân

Mây xanh xanh lắm ngày nắng nhạt
Gió lạnh se se lúc giao mùa
Bàn tay khô ráp đời cơm áo
Héo cả môi cười bởi gió mưa

Trăng cuối mùa đông mờ giữa sương
Mắt dõi xa xăm ở cuối đường
Trăm năm tìm mãi chừng nghe mỏi
Mới hiểu nhân sinh kiếp vô thường

Cành khô đã điểm vài nụ nhỏ
Ẩn hiện trong sương những ánh hồng
Kiên trì gió tuyết Đào khoe sắc
Mạnh mẽ vươn mình đón nắng xuânKT

Mùa xuân thức giấc

Chỉ có thể là em
Vừa đi qua
Một mảnh trời đằm mình đáy nước
Chút run rẩy bám vào những tia sáng màu ngọc
Một bình minh đang dâng…

Chỉ có thể là em
Tinh khôi từng hơi thở
Hạt sương trong veo mắt cỏ
Mùa xuân đọng giọt trên cành
Có chút gì rất mỏng, rất xanh
Khẽ chạm vào áo em, non nớt,
Mùa xuân là chú chim non bất chợt
Bay ra từ ý nghĩ của em

… Em có tin
Mùa xuân thức giấc
Nơi em vừa đi qua?

Bùi Thanh Huyền

Ngỡ mùa xuân

Có những ngày đông gió lạnh không về
Em ngơ ngác giữa bốn bề nắng ấm
Có nỗi nhớ len vào hồn chầm chậm
Ngày tháng mười sao cứ vội vàng trôi.

Có những ngày xuân nắng ấm không về
Em ngơ ngác giữa bộn bề nỗi nhớ
Bước chông chênh lang thang buồn trên phố
Ngỡ mùa xuân đang lạc bước nơi nào!

Em lại làm thơ sau những nỗi buồn đau
Thơ về nhau, về những điều không thể nói
Gói tin yêu xưa cho nắng chiều đốt vội
Em trở về can đảm trước hoàng hôn.

Liên Nguyễn

Xuân quê ấm áp như lòng mẹ

Ta lại bồi hồi đón mùa xuân
Cây đàn vũ trụ triệu tơ ngân
Biển xanh dào dạt muôn cung bậc
Đất trời rực rỡ buổi thanh tân

Ta lại về ta thưở bé thơ
Đầu trần, chân đất chạy dưới mưa
Xuân quê ấm áp như lòng mẹ
Da diết bồi hồi ký ức xưa

Ta muốn nâng hôn từng bông hoa
Thanh tao e ấp nhụy nhung tơ
Sắc hương kiêu hãnh qua giông bão
Vẫn thắm cho đời bao tứ thơ

Ta lại bên nhau, giữa cuộc đời
Chống chèo, bươn trải sóng đầy vơi
Xin nắm chặt bàn tay bầu bạn
Hạnh phúc một ngày cập bến vui

Xuân đến tưng bừng muôn sắc hoa
Ban mai hồng ấm rộn chim ca
Xuân ngút ngát nghìn năm xứ sở
Đất nước hồn thiêng vọng muôn đời!

An Nhiên

Một mùa xuân lại tới

Lộc nõn về trên cây,
Muốn với tay hái lấy,
Sợ gió Xuân đau lòng,
Lá sao non lạ vậy?

Hái lộc ngày đầu năm,
Như bản năng xưa nay.
Cành lá nõn lẩy bẩy,
Phút nín lặng trên cao…

Ngọn gió xuân dạt dào.
Làm mềm từng con sóng.
Làm dịu những ba đào,
Lá mướt lại lao xao,
Quên ngón tay hái lộc,
Mà tay ai chạm vào…

Như có một luồng điện,
Ta rụt tay vội vàng,
Lá xanh bỗng hừng ửng,
Nắng cũng thắm màu đào.

Bất ngờ một ngọn gió,
Ghé tai ta thì thào:
“Lá cành là sinh mệnh
Nhựa Xuân đang dâng trào
Xuân đã về trên ấy
Dành niềm vui hôm sau”

Nghe màu xanh tơ gọi,
Bãi cỏ non bên đồi.
Những chiếc lá phơ phất,
Ấu thơ của một thời …

Xuân trở mình trong gió,
Trong lá hình đôi môi,
Lá loang loáng mở lời,
Một Xuân nữa lại tới,
Trên cành vạn nụ cười ….

Lộc ơi, cho ta ngắm,
Tháng năm nào đầy vơi…

Anh Vũ

Xuân này bạn có về không?

Xuân này bạn có về không?
Ngã ba sông vẫn phập phồng sóng tan.
Bạn về chớ tắt đò ngang
Hãy xuôi đò dọc qua làng mà trông.

Cải vàng ủ nụ bên sông,
Chờ bạn về mới trổ ngồng đơm hoa.
Cau xanh mãi chẳng chịu già
Trầu vàng mấy độ sương sa vẫn vàng.

Mấy người gánh nước bên đàng
Đêm đêm múc ánh trăng vàng về soi.
Sông sâu mấy bận lở bồi,
Lòng người mấy bận bồi hồi sóng dâng.

Xuân này bạn có về không?
Phù sa sóng đượm thơm nồng tình quê.

Thúy Hằng

Ước hẹn mùa xuân

Ta quên hẹn, Xuân đã về bên cửa sổ,
Cả một đêm say nồng giấc ngủ,
Mai trắng, mai vàng, hân hoan ra nụ,
Lá sao nõn thế, ánh trăng mềm,
Bởi đã có Ưu Đàm, thủ thỉ nghiêng nghiêng…
Loài hoa linh thiêng, mang điềm lành Phật độ

Đâu giống ngày xưa,
Bối rối nỗi liên miên.
Nay lần mai lữa,
Tương tư vênh sợi tóc,
Gối thôi mềm…

Ừ nhỉ,
Lời ước hẹn từ xa xưa,
Xuân nay đã về bên cửa.
Nốt lặng rất thầm,
Bối rối tiếng chim…

Ừ nhỉ,
Vẫn dáng kiều muôn thuở,
Trăm năm kết tóc xe tơ,
Bao vầng trăng mãn, khuyết hẹn hò,
Hương bưởi, hương chanh vẫn đứng chờ…
Không đợi,
Mà hoa đã về
Mà búp đã nụ
Mà cành đã nõn lá tơ…

Xuân đến sáng nay,
Heo may còn lạnh?
Hay đến tự hôm qua?

Xuân đến chẳng bất ngờ!

Anh Vũ

Đông qua xuân tới

Mùa xuân trời đất ấm nồng
Ngàn mây thắm mở mênh mông đất trời
Nắng tươi hoa thắm rạng ngời
Mưa rơi lộc biếc nảy chồi mướt xanh

Mây ôm núi ngủ hiền lành
Trăng bên biển biếc long lanh, mơ màng
Sóng ru bờ cát nồng nàn
Cát nằm im lặng ngỡ ngàng, phiêu linh.

Đông qua xuân tới bên mình
Mùa buông ngày tháng vô tình như không.

Thúy Hằng

Ngồi với Mai xanh

Ai ai cũng trẩy Xuân rồi,
Góc sân thượng, ta được ngồi với Mai.
Mấy khi có chút Một, Hai…
Mấy khi có chút, một vài, chăm nhau?

Người lên xe ngọc, áo màu,
Náu nương nhau, hết khổ đau, một thời.
Tết đến rồi, thảnh thơi thôi,
Lá xanh cứ nở, dấu rồi vàng tươi.

Nhìn Mai là thấy Vàng cười,
Là xanh búp nõn, gọi mời Xuân sang.
Đừng buồn, Xuân ạ, Mai vàng,
Chẳng mai thì Mốt, vội vàng mà chi?

Hoa còn đó, Xuân còn thì
Trăm loài nở hết, còn gì là xuân?
Mai ơi, xin chớ băn khoăn,
Chớ phân vân, bởi nụ Xuân chưa về.

Hai ta một cõi trong Mê,
Ban mai chói lói, cận kề Xuân xanh.
Cứ nẩy tược, cứ đâm cành
Cứ tỏa dương khí trong lành, ơi Mai!

Góc sân, man mát xanh cây
Sân nhà ai, có nàng Mai nở rồi…

Xoay tròn thoát đĩa Luân Hồi
Im phăng im phắc
Hoa nở Nụ
cùng cười nghe Mai…

La Vinh

Xuân thì thầm nói

Gió Xuân hây hẩy lụa là,
Khí Xuân ấm mát, thịt da đang thì.
Lòng Xuân náo nức muốn đi,
Không định hướng, một cõi Về, mông lung.

Bỗng sao, hụt hẫng, rưng rưng,
Sóng Xuân đẩy, chuyến đò đầy, chiều Xuân…
Hương Xuân thơm, gió vườn chanh
Thầm thì Xuân nói với mình, Xuân đi…

La Vinh

Sông tạnh chiều cuối xuân nhớ bạn

Ráng trời chiều thắm đỏ
Núi xa nét mi cong
Cỏ xuân bờ sông mướt
Nhớ quê, thoáng dịu lòng

Tác giả: Hàn Tông
Chuyển ngữ: Bùi Đại Dũng

Mưa Xuân

Mưa ơi,
mưa ơi,
Nghiêng nghiêng,
rơi rơi…

Thủy tinh ngàn sợi
Buông từ muôn trời…

Thêm một giọt xuân
Treo vàng trong nắng…
Long lanh

Thêm một hạt mát lành
Sóng sánh
Cho gió thơm mùi cỏ…

Cho hàng mi rạng rỡ
Xốn xao
Gỡ một vòng tóc rối
Chênh chao…

Thêm mỏng một cánh đào
khẽ xoay chiều nước
Xuôi
Xuôi…

Mưa xuân hong đất, hong trời
hơi thở khẽ khàng
hôi hổi

Như làn khói
Phơi phới má hồng,
đồng tiền một lúm…

Lộc nõn một cành
Nụ cười một nụ
Nở vào trong xanh…

La Vinh

Mùa xuân xanh

Mùa xuân là cả một mùa xanh
Giời ở trên cao lá ở cành
Lúa ở đồng tôi và lúa ở
Đồng nàng và lúa ở đồng anh.

Cỏ nằm trên mộ đợi thanh minh
Tôi đợi người yêu đến tự tình
Khỏi lũy tre làng tôi nhận thấy
Bắt đầu là cái thắt lưng xanh.

(1937 – Nguyễn Bính – Lỡ bước sang ngang)

Vẫn đợi mùa xuân

Đêm lạnh rét lùa từng trận buốt
Cửa chẳng cài then vẫn đợi xuân
Hoa đào trong gió mơ năm ấy
Người cũ đường xưa trải mấy lần.

Mưa rắc ngoài hiên đêm hắt hiu
Dặm xa lữ khách bước tiêu điều
Mai trong gió tuyết còn giữ nụ
Nào chịu dập vùi chốn cô liêu?

Xa ngái nghìn trùng tấm thân đơn
Mà lòng cứu thế chẳng phai sờn
Trợ Sư Chính Pháp nào chi quản
Hoàn nguyện hồi hương chốn thiên sơn!

Văn Nhược

Bâng khuâng cuối mùa xuân

Hà Nội hôm nay vẫn lạnh nhiều
Gió mùa mang đến biết bao nhiêu
Giọt mưa gợi nhớ nàng Bân cũ
Đan áo cho chồng cả niềm yêu

Phố lại ửng lên ánh nắng vàng
Mùa xuân đã cuối, hạ sắp sang
Bâng khuâng nỗi nhớ hoa đào đẹp
Mà vẫn muốn mong phượng ngập tràn

Trường Thủy

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN