Nhật kí “tình yêu nem nướng”

Nhật kí “tình yêu nem nướng”

Nhật kí “tình yêu nem nướng” của tác giả Mẫu Đơn là câu chuyện tình yêu được kể qua hai dòng nhật kí song song của Mộc Miên và Thông. Qua hai dòng nhật ký này, ta thấy được tình yêu giữa hai người đã bắt đầu như thế nào.

Mộc Miên.

Suốt một thời gian dài tôi mệt nhoài vì những đêm thức khuya, ôm gối khóc sưng cả mắt, và mê man với những nỗi nhớ về một bóng hình không rõ, trong giấc mơ, bóng hình ấy cười với tôi, một nụ cười thật hiền. Sau mỗi giấc mơ như thế, tôi bắt đầu quên đi và tỉnh dậy vào sáng hôm sau với một gương mặt hoàn toàn khác, đôi mắt ươn ướt và mái tóc rối xù lên. Tôi thường nằm thừ ra trên giường mỗi khi tỉnh dậy, dường như tôi chẳng định hình được là mình đang như thế nào cả. Lúc nào mở mắt ra, bàn tay cũng đều quơ qua quơ lại tìm trên giường cái điện thoại, ấn một phiếm vô định nào đó, màn hình sáng lên, rồi… chẳng có gì cả. Hình như mọi cảm giác của việc chia tay mối tình đầu của tôi đều được quy về hụt hẫng. Tôi không làm chủ được cuộc sống của mình, cứ để mọi thứ trôi đi, trôi đi mà không định hướng được, tôi thấy mình quá yếu đuối và bất lực, tôi biết rằng mình còn rất yêu Phong, nhưng, tại sao chúng tôi lại chia tay?

Tôi và Phong yêu nhau từ hồi cả hai còn học cấp ba. Nhưng mối tình đầu này chẳng được ai hưởng ứng cả, gia đình Phong và tôi quá nghiêm khắc. Chúng tôi yêu nhau bằng tình yêu của một thời tinh khôi áo trắng hồn nhiên. Cho đến khi Phong đã là sinh viên năm ba của một trường quân sự, thì tôi bước vào đại học. Tôi nghĩ rằng thời gian ấy đủ để mang lại niềm tin về một tình yêu thực sự đẹp. Thế rồi, chúng tôi chia tay nhau, giản đơn và bất ngờ đến chính tôi cũng không hiểu tại sao lại như vậy, tôi không biết mình đã làm gì sai. Anh đã có người con gái khác, từ rất lâu. Thế nhưng, anh biện minh với tôi rất nhiều rằng chúng tôi không hợp nhau, tôi đã khác xưa rất nhiều, tôi không còn là tôi của ngày xưa anh yêu nữa.

Mỗi sáng tôi giống như một con ngốc lặp đi lặp lại tất cả những gì điên rồ mà bản thân mình đã biết rõ ràng đáp số. Tôi chờ đợi tin nhắn từ một người đã rời bỏ mình để yêu một cô gái khác, chờ đợi những cuộc gọi mà chẳng bao giờ đến từ một số điện thoại mà sau này tôi đã xóa sạch trong tất cả các điện thoại mà tôi có, trong cả những giấy tờ mà tôi ghi, mà vẫn chẳng thể nào quên được. Và đó là quãng thời gian tôi không biết mình sống vì cái gì. Bạn bè biết rõ tôi như thế nào, có nhiều đứa vốn rất ghét Phong- hùa vào cho rằng đáng lẽ ra tôi phải bỏ “thằng đó” từ lâu lắm rồi chứ, còn có đứa là nghĩ đây là cơ hội tốt để tôi bắt đầu thay đổi và… tìm một ai khác để bắt đầu lại.

Thay đổi? Cũng hay đấy chứ. Tôi đã suy nghĩ rất lâu về cái sự thay đổi ấy. Trong gương, tôi đã nhìn kĩ mình, từ nhiều “phương diện” và chợt phát hiện ra mái tóc ngắn theo xì-tai cổ điển bấy lâu nay của mình. Khi nỗi đau chợt làm con người ta muốn sống khác đi, thì thay đổi cũng là điều nên làm cho gương mặt tóc xù của tôi thay đổi đôi chút, ít ra là bớt u ám hơn.

Nhật ký tình yêu Mộc Miên

Thông

Dạo này mình để ý Mộc Miên có vẻ ít cười hơn thì phải, khuôn mặt lúc nào cũng trầm ngâm làm mình cũng mất cả hứng chia sẻ mấy bài thơ mới làm. Đúng là con gái lớp mình, mặt mày biến đổi thất thường theo thời gian, có lúc hứng chí lên tám chuyện cười toe toét, còn rủ mình đi ăn hàng khí thế; có khi lại mặt mày ủ rủ, úp mặt xuống bàn mà lấy khăn giấy lau lên lau xuống, chẳng thể nào mà hiểu nổi. Nghe mấy đứa nói hình như Miên mới chia tay “thằng đó” thì phải, lòng mình tự nhiên thấy vui vui hẳn lên. Mấy nay đang “yêu thầm” em Miên “hương bưởi thơm cho lòng bối rối”, đêm nào cũng lo lắng và “nơm nớp lo sợ” một ngày nào đó người yêu em ấy về, rồi hai người lại tay trong tay… làm mình mất ngủ, có hôm còn khóc thầm trong bụng (cũng có một phần là thiếu đói), tự dưng em và người yêu chia tay, giờ đang trong chế độ như trên Face là “độc thân” hẳn là rất “cơ hội” để tiến tới đây, từ ngày mai phải thực hiện kế hoạch cho rôm rả lên mới được! làm sao thì làm, mình phải cố gắng phấn đấu thay đổi cái hình trái tim be bé trên Face sang “đang hẹn hò”, mà tốt hơn hết là “kết hôn” mới phấn khởi.

Nghĩ vậy, tôi liền quay xuống bàn dưới giả bộ mượn tập giáo trình, tranh thủ nhìn Miên và cười một cái khá “tế nhị và tình cảm”, Miên mặt mày đang ủ rủ mà thấy tôi cười “kute” quá cũng lấy tay, đủ mười ngón dài, cấu vào lưng tôi như thế con mèo đang cấu vào một miếng xốp nào đó mà nó nhặt được, làm đau ê ẩm cả người. Thôi đành hy sinh “tấm thân tàn” vì mục đích “cao cả” vậy. Cuối buổi, tôi lại quay xuống, gặp ánh mắt Miên (hình như khóc cả đêm qua thì phải) nhìn như đang thắc mắc “lại cái gì nữa đây”, tôi liền nhanh nhẩu hỏi: “Đi ăn nem nướng hông?”

Mộc Miên.

Giảng đường chiều nay mênh mang là gió, làm lòng mình xôn xao. Tự dưng lại nhớ những chiều mùa đông cũng nhiều gió như vậy, hồi tôi và Phong còn học chung, lúc ấy mình quàng khăn len, mặc chiếc áo ấm to xụ, đi xe giữa trời mưa bay lất phất tới trường. Mùa đông, ai đó đã nói rằng nếu tặng khăn quàng cổ cho người mình yêu thì sẽ chia tay, tôi vẫn không nghe. Tôi đã mua một chiếc khăn mà mình ưng ý nhất gửi cho Phong bất chấp bao nhiêu câu chuyện chia tay của thế hệ sinh viên đồn thổi, vì lúc đó tôi nghĩ, nếu tình yêu dành cho nhau đủ lớn thì…

“Thông đáng ghét” hôm nay rủ tôi đi ăn nem nướng, định từ chối không đi nhưng lâu rồi chưa ăn nem nướng cũng thấy thèm, mà để Thông rủ quài cũng kì. Ngồi sau xe tôi không nói gì, cảm giác được chở đi trong chiều gió thế này cũng giống như ngày xưa Phong đợi mình cùng đi học vậy. Đi qua bao con đường quen thuộc, kí ức cứ lấp đầy rồi xóa mờ dần như nước mắt ngân ngấn trên mi rồi chực rơi xuống. Thông không quay lại nhìn nhưng tự nhiên lại hỏi: Miên nhớ người yêu cũ hả? Tôi ừ gọn, chẳng giải thích thêm dài dòng. Trong lớp ai cũng biết là Thông “có tình cảm” với tôi, nếu cũng không biết thì chắc tôi giống nhân vật trong bài hát Phượng Hồng “ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu”, nhưng tôi cho rằng đó là tình bạn, và với tình trạng đang “buồn tình” như bây giờ, tôi chẳng muốn ngó ngàng đến ai cả, huống chi là Thông. Tôi kể cho Thông nghe về chuyện có anh chàng khóa trên hay viết thơ tỏ tình tặng tôi; chuyện tôi và Phong yêu nhau và chia tay nhau vì cái gì, như thế nào. Những lúc ấy Thông lắng nghe và ít khi nói lại, Thông rất hài hước và luôn làm tôi cười, nhưng bất kể khi nào tôi nhắc về người yêu cũ, Thông đều im lặng không nói gì.

Thông

Chẳng biết từ khi nào tôi đã yêu Miên. Từ cái hôm ngủ dậy thấy Miên đứng trước cánh cửa phòng trọ của mình, vừa vẽ lên cánh cửa vừa hát vu vơ gì đó, bài hát mà Miên rất hay hát: Những con đường vắng anh, “em vẫn như thế, một chút u uất trong bàn tay, em vấn như thế, còn gì đâu trong em hát lên…”. Hình ảnh đó đáng yêu tới mức làm tôi nhớ mãi, và điệu nhạc ngân nga lúc ấy cũng bắt đầu đi vào tiềm thức của mình. Hôm chúng tôi đi làm nhóm, tan buổi chưa thấy Miên về, tôi đi theo Miên lững thững trên những con đường cong vẹo của thành phố, Miên lại mở bài nhạc đó, Miên bắt đầu lẩm nhẩm hát theo… Tôi thấy ngạc nhiên vì Miên hát có vẻ buồn và nhỏ dần đi. Khi quay qua nhìn tôi ngạc nhiên vì Miên đang khóc. Tôi chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi yên bên cạnh bờ vai gầy đang rung lên thổn thức, nghe điều gì đó vỡ trong lòng. Và tôi nghĩ rằng mình yêu Miên, yêu thật sự chứ không theo kiểu đùa cợt nào đó mà tôi vẫn thường hay chọc mấy đứa con gái trong lớp.

Trước mặt Miên, tôi hay cười, hay đọc những câu thơ làm cho Miên thích, lúc nào tôi cũng muốn Miên cười. Tôi có làm nhiều bài thơ tặng Miên, nhưng chẳng hiểu sao Miên chỉ thích mỗi bài rất cũ tôi làm lâu lắc lâu lơ hồi còn là cậu học trò tỉnh lẻ vẩn vơ chiều mưa chẳng thương chẳng nhớ ai, ngồi viết bài thơ tình tám chữ “Mưa không em”: “Không có em ôi kiếp này có lẽ/ Ta mãi là một kẻ dại khờ thôi/ Hạt mưa em ta lỡ vướng vào rồi/ Đành ướt lạnh cả mùa yêu tê tái”. Từ khi biết mình yêu Miên, tôi hay “lẽo đẽo” theo Miên sau mỗi buổi tan học, tôi mang ba lô dùm cho Miên, rủ Miên đi ăn hàng vì tôi biết Miên rất ghiền đi ăn, hay làm thơ tặng Miên… nhưng có điều mà tôi cũng chẳng thể nào hiểu nổi, tôi cũng hay giận Miên vì những điều rất vô lý, hình như tôi tự cho mình cái phép “ghen đơn phương” với những ai đang có ý định yêu Miên, kể cả là mấy thằng bạn trong lớp hay lại chỗ Miên ngồi nói chuyện cũng làm tôi khó chịu. Nhưng tôi biết trong thời điểm này Miên đang buồn, tôi chẳng muốn làm gì cho Miên phiền lòng. Lớp có lịch đi học quân sự vào tháng tới, tôi đang nghĩ ra nhiều thứ để Miên có thể vui vẻ trở lại mà quên đi kỉ niệm luôn làm đôi mắt Miên nhòe lệ.

Nhật Ký tình yêu Thông

Mộc Miên

Tin học quân sự đến với tôi như một điều mới mẻ gì đó. Đây là dịp để tôi đi xa thành phố, nơi mà những kỉ niệm từ lâu vẫn còn len lỏi ăm ắp trong lòng. Đêm trước khi đi, một cảm giác buồn tênh nhẹ nhàng xâm chiếm tâm hồn tôi, rất tự nhiên tôi nhớ tới Phong. Tôi nghĩ đến những tháng ngày trong quân ngũ của anh, nhớ tới những bức thư Phong viết cho tôi vào những đêm đi gác, nghĩ tới cảm giác thiếu thốn tình cảm của người lính. Nếu chúng tôi ở gần nhau, nếu không phải xa cách liệu rằng giữa chúng tôi có quá nhiều mâu thuẫn đến vậy không?

Buồn buồn chẳng biết phải làm gì, tôi lên mạng ngồi gõ lách cách viết blog. Mỗi khi chẳng biết phải làm gì tôi ngồi viết cho vơi đi nỗi niềm tâm tư của mình. Òa khóc cũng được, cười cũng được… những gì tôi viết đều là những trăn trở trong suy nghĩ luôn làm tôi bận lòng. Có lẽ vì như vậy nên tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau khi viết. Đang viết, Hải nhảy vào Yaoo “Buzz” tôi nói chuyện. Hải là một người bạn, với tôi, có quá nhiều mối quan hệ được gọi tên là tình bạn. Hải có một cách thể hiện tình bạn khá lạ lùng, tôi có cảm giác Hải đang lo lắng cho tôi một cách âm thầm. Mỗi khi tôi đi đâu hoặc làm gì đó, tâm trạng thế nào, Hải cũng đều quan tâm và chia sẻ, chưa bao giờ nói điều gì làm tôi cảm thấy lúng túng cả. Nhưng từ khi chia tay với Phong, Hải quan tâm tới tôi nhiều hơn thì phải. Có lần Hải hỏi tôi: Nếu có một người học ở thật xa nói yêu Miên, Miên có chịu hông? Rồi còn: Hải thích con gái dịu dàng, như… Miên vậy đó. Thật tình, tôi biết Hải cũng dành tình cảm cho mình, nhưng Hải học ở rất xa, tận Hà Nội, trong khi tôi ở một thành phố biển miền Trung. Cái ý nghĩ về một tình yêu nơi xa làm tôi không an tâm, Phong đã là một minh chứng quá rõ ràng cho điều đó. Những nỗi đau có thể lành, nhưng ai nói nó không để lại sẹo?

Thông nhắn tin nhắc đừng quên bỏ vào ba lô mấy thứ cần thiết vì biết tính tôi hay quên; bảo tôi nên đi ngủ sớm vì sợ tôi ngủ gà ngủ gật trên xe vào sáng mai. Thông luôn quan tâm đến tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất. Mà tôi cũng chưa bao giờ nghe Thông nói rằng yêu mình, có lẽ Thông đợi điều gì đó? Tôi đã từng bảo với thông khi nào tóc tôi thực sự dài tôi sẽ bắt đầu yêu lại một người khác. Hay bạn bè chỉ chọc tôi và Thông như những cặp đôi khác, và Thông đối với tôi như là một người bạn, một người bạn trên mức bình thường?

Tôi mang những băn khoăn này nói với Nhi “heo” bạn thân của mình.

Thông

Đã nhiều lần định nói với Miên về tình cảm thực của mình nhưng tôi cũng ngại, tôi biết Miên cũng đã hiểu tình cảm đó, nhưng, để thực sự nói trước Miên thì… Tình cảm chất chứa bấy lâu nay mà chẳng biết làm thế nào, hôm được bà chị chuyển cho bì bánh kẹo to thiệt to để “cứu đói” trong đợt học quân sự, tôi đã gọi Miên qua và… hào phóng cho Miên một nửa bì bánh kẹo đó. Nghe ra thì có vẻ trẻ con, nhưng, lúc ấy, Miên rất là vui vẻ, cười nhiều thật nhiều. Ôi! Thì ra tình yêu đôi lúc cũng đáng yêu lắm chứ bộ, đâu cứ phải là yêu đương hờn giận mãi đâu… Người ta thường nói, con đường đi nhanh tới tình yêu là đi qua dạ dày mà, huống chi “em Miên của tôi” lại là người mê ăn uống đến thế.

Vừa an ủi tinh thần mình hôm trước, hôm sau thấy Miên cầm điện thoại nói chuyện suốt cả buổi chiều, vừa nói vừa cười đi qua đi lại, làm “trái tim yêu” không khỏi hờn giận vu vơ. Biết Nhi “heo” và Miên hay nói chuyện, tôi tìm hỏi thì mới biết là Miên đang băn khoăn có nên yêu đứa nào đó tên Hải hay không? Tôi buồn thật sự, nhưng chẳng thể nào nói cho Miên biết là tôi buồn vì điều gì. Tôi định gặp Miên nói chuyện, nhưng Miên cứ theo Nhi “heo” mà tâm sự, nên tôi nghĩ rằng tình cảm của Miên dành cho Hải khá nhiều.

Thế là buổi tối hôm đó, và cả những hôm sau nữa dù Miên có nhắn tin “chúc ngủ ngoan” thì tôi vẫn kiên quyết không nhắn lại để thể hiện “sự giận dỗi” của mình cho ra trò; mỗi buổi tối họp mặt với các anh bộ đội, khi có mặt Miên tôi cũng đứng lên đi nơi khác dù gương mặt Miên có vẻ khó hiểu, nhưng, tôi phải nói là “không dám nhìn vào đôi mắt ấy” bởi lẽ mỗi lần nhìn Miên tôi không thể nào …“can đảm” giận tiếp. Thế là ngày qua ngày lại, tôi vẫn chao qua chao lại giữa cái khung trời yêu bé nhỏ với những tình cảm miên man không kể xiết và nỗi hờn giận cào xé chính trái tim mình.

Cho đến một ngày…

Mộc Miên

Một năm là thời gian đủ để mọi thứ bắt đầu đi vào những lãng quên, dù là những lãng quên chưa thực sự. Cái ý nghĩ đốt những bức thư của Phong ở một nơi xa nào đó giờ đây không còn nữa, cảm giác lòng mình lắng lại qua những bão giông là điều làm tâm hồn tôi cảm thấy thực sự bình an. Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi, có lẽ đó là điều tôi nên làm. Phong đã có người yêu mới gần một năm, tôi biết điều đó, có lẽ mọi thứ đến với Phong quá nhanh hơn tôi nghĩ. Còn mình thì sao? Đôi lúc tôi cũng phân vân giữa những lựa chọn của tình yêu mới, giữa trái tim chân thành của một ai đó luôn giành cho mình.

Tôi nhìn vào gương, mái tóc ngăn ngắn ngày xưa mà Phong yêu giờ đây không còn nữa, và cả tôi, tôi cũng không đủ dũng cảm để giữ lại những gì làm tôi cảm thấy đau lòng về quá khứ. Mái tóc bắt đầu dài, chấm ngang vai. Có hôm nghe Thông nói rằng thích Miên để tóc dài, nhìn xinh hơn, dịu dàng hơn, ít “cào cấu” Thông hơn. Tôi đã cười. Tôi cũng biết Thông nghĩ gì.

Tôi lấy điện thoại, nhắn cho Thông một cái tin, dù cho Thông dạo này có tránh mặt tôi vì chuyện đâu đâu vớ vẩn, dù có những tin nhắn “Ngủ ngoan.” cho Thông chìm dần trong khoảng lặng của đêm tối. “Hay mình để tóc dài tặng bạn nha?”. Send. Tôi chờ. Cảm giác hồi hộp. Màn hình điện thoại sáng. Tin nhắn kèm theo cái mặt cười đáng yêu: “Hẻm hoàng hôn lâu rồi mình không tới”. Tôi bật cười với cái ý nghĩ đó, Thông vẫn hay gọi nhà tôi là hẻm hoàng hôn với những câu thơ dễ thương mỗi khi chở tôi về: “ Nhà em về cuối hẻm hoàng hôn/ Em giấu mặt trời tôi trong từng nâu gạch vỡ”. Tôi tin là thể nào ngày mai Thông cũng chạy qua “hẻm hoàng hôn” của tôi rồi hỏi: “Đi ăn nem nướng hông?”.

Mẫu Đơn

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN