Kiếp bi ai của gã ăn mày từng là chàng trai học giỏi nhất vùng bị phụ tình

Kiếp bi ai của gã ăn mày từng là chàng trai học giỏi nhất vùng bị phụ tình

Cuộc đời thật lắm chuyện bi hài. Có những người từ ăn mày trở thành tiến sĩ nước Đại Việt, nhưng cũng có những người từ một chàng trai khôi ngô, tuấn tú, học giỏi nhất vùng chỉ vì phụ tình mà bị điên, trở thành gã ăn mày có số phận bi thảm…

Về phố huyện, nghe xôn xao chuyện gã ăn mày khùng điên thường vác dao đi ngễnh ngãng như anh Chí của cụ Cao đã chết đường…

Chí Phèo

Ảnh minh họa: Giaoduc.net.vn

Buổi sáng, lũ học sinh cấp ba đi ngang thấy bộ áo quần rách như tổ đỉa của gã nằm gục dưới chân cột điện nhưng không còn hung hăng làm tụi nhỏ chạy bạt vía.

Hồi học cấp ba mình cũng từng sợ gã. Bởi đang thong dong bên bờ hồ hít hà khí sắc sớm sáng thì gã lại xuất hiện, rượt đuổi còn mình co giò chạy.

Ký ức về gã ăn mày ăn sâu vào tâm trí từng người dân, không phải riêng mình. Gã chết khiến mọi thứ bình yên hơn nhưng thấy trong lòng chẳng ai thoải mái. Vậy là cái xác ruồi nhặng bâu tạm thời để bên lề, đắp chiếu lại y như ngày trước chị hâm bị xe cán vỡ não cũng nằm đó và được đắp chiếu, thắp nhang. Nhiều người hiếu kỳ tới xem, những người nhát gan thì bỏ đi trong hãi hùng, một đôi người trắc ẩn mua hoa quả tới dâng hoặc đặt tiền lễ.

Gã ăn mày ấy cũng có tiểu sử. Người ta biết gã trước là thằng học giỏi nhất vùng đâu tận Quảng Bình, rồi gã yêu đương và bị phụ tình thế nào đó. Gã giở điên, giở dại đưa tay vào “chơi” với cầu chì, không chết nhưng từ đấy gã chập mạch ngửa tay đi xin tiền thiên hạ để bị đánh, rủa… nhục thân.

Một ngày phố huyện đã hết gã hiền lành ngửa tay, xuất hiện lão ăn mày cầm dao đi “mượn” tiền. Mỗi ngày gặp gã, mọi người hè nhau: “xúi quẩy”, vứt dăm ngàn tiền lẻ quẳng ra cho lão nhặt và vô tư lự bỏ đi. Lão cũng nhặt, tiền dắt lưng quần, cười hềnh hệch rồi lại tiếp chặng hành trình mười mấy năm không còn ai nhớ rõ.

Mọi người ơi, gã ăn mày ấy đã qua đời rồi, ai nhìn lại những sáng tập thể dục cầm sáo thổi mà hắn mơ màng ngồi gần lại như sắp sửa đánh thức được trái tim bị tổn thương thành ra tàn phế của gã. Nhưng thằng Chiến đang thổi, bỗng thấy gã thì cụt hứng nhổ bãi nước bọt kêu “ôi trời” sượt vai gã, gã đứng dậy túm lấy cổ áo Chiến nhưng mắt rớm lệ, sau cùng thả ra mà chẳng ai can.

Gã chết rồi Chiến ạ, bãi nước bọt ấy khô tanh 4 năm rồi phải không? Nhưng không biết Chiến có day dứt trong lòng không, gã ăn mày khùng điên cũng thích âm nhạc. Ngày ấy mày không nhổ nước bọt, biết đâu thú tính đã không đè bẹp lão đến chết xá như bây giờ.

Trong cuộc đời này, biết ai là khôn ai là dại. Hôm nay mình lành lặn, khỏe mạnh chắc gì mai không như gã kia. Bạn ruồng rẫy chối bỏ một phần khuyết thiếu nhưng lại tự gán sự khuyết thiếu về tâm hồn là sự lãnh cảm, vô tâm cho chính mình.

Bạn thân mến, gã ăn mày khùng điên nọ cũng là con người, cũng là đồng loại, cũng là dòng máu Lạc Hồng đỏ tươi… một ai đó đã từng có thái độ như Chiến, như nhiều người dân ở đây trên bất kỳ miền đất nào hãy nhìn lại mình.

Quần áo là lượt chứ không nhớp nháp, rách rưới như gã ăn mày như trí não không có sự bao dung. Gã đã từng cầm cả nắm tiền mà dúi vào tay của bé gái bảy tuổi bị bố nó quẳng ra chợ bắt bắt ngày phải kiếm được hai mươi ngàn uống rượu. Gã chưa bao giờ uống rượu, cũng chưa bao giờ hút thuốc, gã chỉ cầm dao mà chưa bao giờ dọa ai như thằng Lợi con bác Phùng tỉnh táo vác dao chỉ vào mặt cha: “cho tao tiền chích không tao… chém”. Gã chưa bao giờ nói thế với ba mẹ nhưng giờ gã chết thế kia, ba mẹ gã còn hay mất, anh em gã đến nhận hay bỏ kệ, người đời hay tặc lưỡi: mặc kệ…

Thị Trấn đang mùa thu, mùa thu trên phố núi mưa nhiều và rét mướt lắm. Gã chết vì viêm phổi cấp, giám định pháp y bảo thế. Nghĩ đến Cô bé bán diêm của Andersen dù sao trước khi chết cũng được sưởi ấm bằng ba que diêm và những giấc mơ đẹp, còn gã trước lúc chết ai biết gã muốn gì.

Gã có ân hận vì một tình yêu không được đáp lại? Chắc chắn gã không ân hận những thứ đã cho đi. Vậy gã muốn gì? Chắc gã muốn ngày đó yêu không thành đôi thì thành bạn, muốn mình đừng xốc nổi đưa tay chơi cầu chì, muốn không lang bạt và người đời ơi hãy yêu thương gã. Gã chết rồi, còn ai biết gì về gã đâu. Nhưng mình cứ nghĩ, một người điên cũng có tâm nguyện như người bình thường trước khi tạ thế.

Gã ám ảnh tôi, những con đường ngắn dài, những lật đật, những lời quát của mấy mụ bán hàng nước điêu toa phỉ báng gã “ăn mày, ăn mày”.

Họ mới chính là những kẻ ăn mày đạo đức. Mà lạ, trong số những kẻ ăn mày đạo đức có người đức cao vọng trọng, có người lưu manh nhân danh trí thức.

Nhân gian còn đó bao sự nực cười, bao nối ái oan, bao bi, thương, trót hận… Nhưng sống thế nào đây, để đừng để những người tương tự phải như gã… đừng để những người tương tự phải như gã, bạn tôi ơi!

Nhắn lá thư về phía ấy, thay một nén hương lòng gửi cho người đàn ông xấu số. Mong bên kia cuộc đời sẽ hết nỗi buồn đau, hết lời rủa, chửi…

Bình:

Đời người tuy không quá dài, nhưng cũng chẳng quá ngắn. Ta có đủ thời gian để tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình. Bị phụ tình dĩ nhiên là đau khổ, nhưng vì thế mà tự làm hại bản thân quả thực không đáng. Hãy nhớ rằng, phía trước còn rất nhiều điều chờ đợi, và rất nhiều người sẵn sàng yêu thương bạn.

Hạnh phúc hay đau khổ là do bản thân bạn lựa chọn, chứ không phải là một ai đó. Rồi một ngày, mối tình ấy trở thành dĩ vãng, bạn sẽ thấy đau khổ trong quá khứ thật chẳng đáng kể chút nào.

Xem thêm:

Sources:

Tags:

BÀI LIÊN QUAN