Tản mạn: Một đêm trăng đẹp

Tản mạn: Một đêm trăng đẹp

Chiếc xế nổ đời cũ chạy băng băng dọc bờ sông Hương, từ Kim Long rủ rỉ, kêu lạch cạch về đến mạn Nam Giao. Đôi nam nữ chở nhau đi. Lặng im suốt cả đoạn đường. Huế vẫn lạnh. Không rét như Hà Nội. Nhưng đủ để cô gái ngồi phía sau, co rúm người lại, vo tròn đôi tay giấu chặt trước ngực mình. Tấm lưng bè bè của người đàn ông mặc áo choàng đen không nhúc nhích. Dăm ba phút sau, cô mới nghe giọng nam thủ thỉ, giọng nữ trả lời, tạo thành một đoạn đối thoại ngắn cũn cỡn, tiết kiệm.

– Đút tay vào túi áo đi em…

– Không, chẳng thích…

Cô thắc mắc: “Sao họ lạ nhỉ?”, trời lạnh, đêm vắng, trăng đẹp… toàn những khung cảnh tạo nên sự thi vị cho cảm xúc. Cô chưa kịp nghĩ, đã nghe tiếp đoạn đối thoại thứ hai (mà thật ra là độc thoại thì đúng hơn).

– Người đàn ông: …

– Người đàn bà: Chiếc xế này, bán đi, nó cứ khục khặc hoài, hư lên hư xuống, khổ…

– Người đàn ông: …

– Người đàn bà: Sao không nói gì? Đã nhắc hoài rồi, phải đánh liều vay mượn tạm để đổi con xe mà đi cho nó đàng hoàng.

– Người đàn ông: …

– Người đàn bà: …

(hình như chiếc xe chạy chậm lại, họ không nói gì nữa)

trăng đẹp ở kinh thành Huế

Ảnh: thantrinhomhue.com

10h đêm. Huế cửa đóng, then cài. Vài chiếc xe tạt qua những con đường vắng người. Bóng đèn hắt vào mặt cô gái thứ ánh sáng hơi buốt (dẫu rằng, đó là thứ ánh sáng mà cô thích nhất). Khoảng trắng của đêm không phải là sự chập chờn giữa ánh sáng và bóng tối. Thành phố chìm trong sự huyền ảo. Con sông đen ngòm, màu đêm. Họ vừa đi qua cây cầu mới xây. Rộng. Vắng. Đôi tình nhân hẹn hò, đứng bên mép cầu, chụm đầu vào nhau. Cô gái nhìn liếc qua, cụp mắt lại. Họ không còn là tình nhân nữa. Cô chỉ nhớ những cái lắc đầu, những nụ cười một nửa trong men bia chếch choáng bên bàn nhậu. Hình dáng con người bây giờ, cũng mập mờ, lẫn lộn trong gió. Cô gái ghét đeo khẩu trang, không chịu được sự gò bó, ép buộc, bất giác đưa ống tay áo lên che mặt.

Một chiếc xe tay ga mẫu mã đẹp, giàn cao ráo, chạy rất rơ vừa phóng vút qua, ba thằng thanh niên chở nhau, đầu không đội mũ bảo hiểm vừa cười vừa hú mỗi lần tạt ngang một đôi nam nữ nào đó. Cô gái giật bắn mình, đưa nốt tay còn lại lên bịt tai. Người đàn ông, nhẫn nhịn rà xe chầm chậm. Người đàn bà thì thào: “Sao không tìm cách vượt lên?”. Cô gái nghiêng đầu nhìn xéo qua chiếc xe tải đang chạy trước mặt. Phía trước, còn một chiếc nữa. Cô lặng im. Và, đôi bàn tay tiếp tục vừa che mắt, che tai.

Đến khúc cua, người đàn ông rẽ vào một con hẻm. Đường hẹp, nhưng thênh thang. Rồi, tay lái của anh lách thêm dăm ba con hẻm nữa, họ mới về đến cổng nhà trọ. Cô gái ngước mặt về hướng núi Ngự Bình. Nơi đó cây cối lưa thưa dựng lên thành bức tường vô hình che chắn cho những linh hồn yên nghỉ. Đời người rồi chỉ có chừng đó. Những con đường được bẻ cong, đo lường khắp nơi, theo từng vết dấu họ đi qua. Băng ngang sông bằng cây cầu to đẹp. Lang thang, vòng vèo với những hẻm này, kiệt nọ, cuối cùng vẫn thấy con đường được kéo thẳng ra thành hai điểm đầu, cuối rất rõ rệt: vạch xuất phát và đích.

Căn nhà trọ của đôi vợ chồng trẻ, nằm chếch phía sau dãy mái ngói nhấp nhô của những người dân quanh xóm nhỏ. Cô gái mở tung ô cửa sổ ở tầng áp mái. Trăng lùa vào. Đêm thanh sạch, tinh khiết. Cô mỉm cười. Bất chợt nghĩ: “Có khi nào vì yêu trăng, cô cũng đâm đầu xuống dòng sông như thi sĩ xưa, đi tìm cho riêng mình một vầng nguyệt bạch? Hay bởi, họ uất chí không với được tới vũ trụ cao xanh bát ngát, thăm thẳm nhiều bí ẩn?”.

Chiếc đồng hồ gõ nhịp trên tường, điểm mười hai tiếng. Cô để nguyên cánh cửa sổ, không khép lại. Trăng đứng yên. Soi vào mắt người đàn ông một thứ tình yêu khác. Khi họ chẳng còn là tình nhân. Trăng lặng lẽ hơn. Khi họ không còn thổ lộ như những ngày hẹn hò. Trăng, dõi theo giấc ngủ bằng bóng sáng dịu dàng, sâu lắng. Cô nhắm mắt lại, thì thào như mơ: “Chỉ là một đêm trăng đẹp”… Người đàn ông bên cạnh đã đều đều tiếng thở từ bao giờ.

Vâng Giang

Xem thêm:

Sources:

Tags:

BÀI LIÊN QUAN