Thơ: Khi vắng cha

Thơ: Khi vắng cha

Lối đi này, vắng quá một mình con
Gió đông thổi từng cơn buốt lạnh
Mưa giăng mắc mặt hồ hiu quạnh
Nỗi nhớ thương cứ da diết ùa về

Khi vắng cha

Ảnh: Báo Mới.

Cha có hay không trăm nỗi bộn bề
Đè nặng lên đôi vai con bé nhỏ..?
Mình con bước lang thang trên phố
Khát khao vô cùng hơi ấm tình cha

Con bơ vơ như một kẻ không nhà
Giữa chốn thị thành đèn hoa sáng rực
Thèm một tiếng gọi cha xé toang lồng ngực
Thèm nghe giọng ấm nồng cha nhắc nhở, khuyên răn

Bạn bè trở về nhà khi đến mỗi bữa ăn
Con tha thẩn bước khắp quán hàng chẳng biết ăn gì cho khỏi đói
Thèm được quây quần bên mâm cơm mỗi tối
Thèm quả cà, con cá mắm, rau dưa….

Con thèm lắm, cha ơi, dẫu mắng mỏ đòn roi
Dẫu cha trách con không nghe lời, không làm cha vừa ý
Giản đơn mà, cớ sao không thể
Con biết lấy gì khỏa lấp những nhớ mong?…

Bao nhớ thương khắc khoải đến cháy lòng
Chỉ biết gọi thầm tiếng CHA cho bớt lạnh
Chặng đường bước không còn cha bên cạnh
Dẫu khó khăn đến khôn cùng con sẽ cố vì cha!

HN, 15/01/2013

Tác giả: (d.m.h)

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN