Tiểu thuyết Vùng Mơ – Chương 2: Giới hạn của giấc mơ…

Tiểu thuyết Vùng Mơ – Chương 2: Giới hạn của giấc mơ…

Trời mưa, một ánh chớp xẹt ngang qua, rất gần, tiếng sét nghe như một luồn điện chạy thẳng vào não tôi. Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, chầm chậm đứng lên tôi đi từ từ ra cửa. Nhẹ nhàng mở cửa, một người đàn ông trạc tuổi tôi đang đứng bên ngoài, trong bóng đêm tôi không thấy rõ được mặt anh ta, dù đứng ngoài mưa nhưng quần áo của anh ta không có vẻ gì là ướt, những hạt mưa không chạm được tới anh ta, chúng bật ra hai bên.

– Anh là ai?- tôi hỏi, cố hét lớn để át tiếng mưa.

– Ở đây không tiện nói chuyện lắm, anh có thể cho tôi vào nhà được không?

– Không, nếu có việc gì thì sáng mai hãy quay lại tìm tôi!- tôi nói, hôm nay đã quá đủ chuyện rồi và rõ ràng việc cho một người lạ hoắc vào nhà lúc nửa đêm là không sáng suốt chút nào.

Tôi đóng cửa lại trước khi anh ta kịp có bất cứ phản ứng nào.

– Đối xử với khách như vậy thì không lịch sử chút nào.

Tôi quay lại, anh ta đã ở trong nhà, ngồi trên ghế sopha của tôi. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy, có chuyện quái quỉ gì với ngày hôm nay vậy?

Anh ta nhìn tôi mỉm cười, nụ cười với cái kiểu, tôi biết anh gặp vấn đề gì và tôi biết cách giải quyết vấn đề của anh.

– Tôi không thể chờ tới ngày mai được vì đêm nay sẽ kéo dài mãi mãi. Tôi ở đây là để giúp anh thoát khỏi chuyện này, vi vậy hãy tin tôi.- anh ta nói chậm rãi, mắt nhìn thẳng vào tôi.

– Chuyện gì, anh biết gì về tôi?

Tôi ngồi xuống cái ghế đối diện anh ta, một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, tôi chưa từng gặp anh ta trước đây, vậy mà giờ đây anh ta ngồi trước mặt tôi và nói sẽ giúp tôi giải quyết vấn đề của mình. Tôi có cảm giác rằng cuộc đời mình sẽ rẽ theo một hướng vô cùng kì lạ trong đêm nay, khi mọi thứ tôi biết và tin tưởng đều mất đi trong một ngày và một kẻ tôi không biết, không tin tưởng lại xuất hiện và đặt dấu chân của mình lên cuộc đời tôi.

Không phải dấu chân, tôi nghe cả hơi thở lạnh buốt của anh ta phả vào gáy tôi và đôi bàn tay của anh ta đang lần mò trong trí óc tôi, khẽ nhăn mặt lại, cái cảm giác đó làm tôi ớn lạnh.

– Tôi không hề biết anh, nhưng tôi biết vấn đề của anh!

– Vấn đề gì?

Anh chắp hai tay lại và xoa chúng vào nhau.

– À, bỗng nhiên anh thấy vợ mình biến mất, rồi anh lại thấy cô ta và cô tại lại biến mất, anh cảm thấy bối rối. Anh gọi cho cô ta và nhận ra mọi số điện thoại anh có trong danh bạ đều là số giả, chúng thiếu mất một số. Anh không biết bây giờ là mấy giờ, tôi cá là anh cũng không hề biết hôm nay là ngày mấy. Đó là vấn đề của anh, anh bị cô lập khỏi tất cả.

Tôi cũng tự hỏi, hôm nay là ngày mấy, nhưng tôi không thể nhớ nỗi, hôm qua là ngày mấy, rồi ngày trước nữa, trước nữa là ngày mấy? Tôi đã làm gì trước đó, tồi lục lọi những ngăn trong kí ức của mình, chẳng có gì trong đó, cái duy nhất tôi nhớ chỉ là cơn mưa buổi chiều và mái tóc nàng ướt đẫm nước chạm vào vai tôi.

– Tại sao anh biết?

– Bởi vì anh đang mơ mà!- anh ta nhìn tôi, đôi mắt ánh lên vẻ tinh quái- Cả cuộc sống của anh, ba năm trời không ra khỏi nhà, vợ anh cũng không hề phàn nàn về điều đó, anh không tiếp xúc với ai khác ngoài vợ mình; không làm việc, không giao tiếp, không trò chuyện; mỗi ngày trôi qua đúng như nhau, nhàm chán, vô vị. Tất cả đều chỉ là một giấc mơ được nối dài.

– Vớ vẩn, anh nghĩ tôi tin vào những chuyện như thế này sao? Một kẻ lạ hoắc đến nhà tôi và nói rằng cả cuộc đời tôi là một giấc mơ, nghe như chuyện cổ tích.
Anh ta rướn người tới trước, đưa mặt mình vào gần mặt tôi, đôi mắt mở to, vô hồn nhìn thẳng vào tôi.

– Anh tin gì không quan trọng, quan trọng là cái thật sự đang diễn ra, nếu anh muốn kẹt ở đây, sống mãi trong ngôi nhà này, ngồi bên hiên suy nghĩ vẩn vơ, một mình, năm này qua năm khác thì cứ việc. Nhưng nếu anh muốn ra khỏi đây và sống cuộc sống thật của mình thì hãy nghe lời tôi.- anh ta dừng một chút, tôi có thể cảm thấy hơi thở của anh ta lướt qua mặt tôi.- Hãy suy nghĩ và lựa chọn anh muốn thứ gì!

Tôi nhắm mắt lại, tôi có cảm giác rằng mình là nhân vật Neo trong phim ma trận, bây giờ trước mặt tôi là viên thuốc xanh và viên thuốc đỏ. Tôi khá chắc chắn rằng nếu Neo nuốt viên thuốc nào đi chăng nữa thì đó cũng là sự thật, xét cho cùng thì con người chỉ tin vào những điều họ thấy, chúng ta luôn bị đánh lừa bởi thị giác. Đó là bản năng cơ bản của mọi sinh vật, mắt thấy thì trí não tin, một cơ chế không hề có chỗ cho sự thắc mắc.

– Làm sao mà anh biết được tất cả những chuyện này?

Anh ta mỉm cười khuôn mặt từ từ dãn ra,dựa lưng vào cái sopha anh ta nói.

– Tôi là người đi vào những giấc mơ, có những người đánh mất chính mình, có những người bị lạc trong chính giấc mơ của họ, tôi là người kết nối chúng lại người dẫn đường và hướng dẫn cho họ ra khỏi giấc mơ của mình. Giấc mơ thể hiện những mảnh còn thiếu trong tâm hồn anh, anh khao khát cái gì, anh muốn cái gì nhất. Tất cả đều ở trong này.- anh ta chỉ tay vào đầu. Và ở đây- anh ta chỉ tay xuống đất.

– Khi giúp tôi như vậy thì anh được lợi gì?

Anh ta vạch tay áo, ngửa cánh tay lên, có năm vết sẹo ở phía dưới cánh tay phải anh ta, những vết sẹo đều tăm tắp và thắng thóm như có ái đó cố tình dùng dao rạch lên vậy.

– Mỗi khi giúp được một người một vết sẹo trên tay tôi sẽ biến mất, có người đã từng hứa với tôi rằng cho đến khi các vết sẹo trên tay tôi biến mất hết tôi sẽ được yên nghỉ. Tôi sẽ không phải cô đơn và đi lang thang qua hết giâc mơ của người này đến giấc mơ của người khác nữa.

– Anh không thể sống tiếp được sao?

Anh ta thở dài.

– Không như anh, thân thể của tôi ở thế giới thực đã mục rữa rồi, tôi không còn đường quay lại nữa. Tôi chỉ muốn yên nghỉ thôi.

Chúng tôi im lặng, một tiếng sét ở rất xa vang lên trầm ấm, kéo dài; những tiếng sét ở xa xôi luôn làm tôi cảm thấy ấm áp. Nó gợi nhớ đến những kí ức tuổi thơ, những buổi tối nằm trên giường trùm cái mền ấm áp lại và nghe tiếng mưa nhẹ nhàng rơi trên mái nhà hoà cùng tiếng sét ở xa xôi.

– Nói chuyện phiếm vậy là đủ rồi!- anh ta đột ngột nói.- Hãy nói về giấc mơ của anh.

Tôi sửa lại thế ngồi cho ngay ngắn, tôi đã quyết định là trước khi tin hay không tin anh ta thì tôi phải nghe tất cả những gì anh ta nói.

– Anh luôn có khát khao ở một mình, anh luôn muốn tách biệt. Tâm hồn anh bị thiếu môt điều gì đó và anh khát khao có được nó. Cái khát khao đó quá mạnh đến nỗi anh đã tạo ra giấc mơ này. Một nơi chỉ dành cho chính anh, nhưng giấc mơ luôn có cơ chế riêng của nó. Giấc mơ luôn có xu hướng do người nằm mơ áp đặt lên, giống như một hạt giống được gieo xuống đất, giấc mơ cũng nảy mầm và phát triển. Anh đặt nền móng bạn đầu cho giấc mơ và nó sẽ lớn lên, xu hướng giấc mơ của anh là sự tối giản. Càng ngày nó sẽ càng đơn giản hoá đi, nó sẽ loại bớt những nhân vật phụ, cuối cùng chỉ còn anh. Nhưng giấc mơ cũng có giới hạn, anh không thể tối giản nó quá mức đó, nếu quá mức xu hướng của nó sẽ kéo anh vào một giấc mơ kéo dãi vĩnh cửu. Và cuối cùng anh sẽ bị lạc lối trong tâm trí mình và dẫn đến tình trạng mà y học gọi là chết trong khi ngủ. Nhưng anh không hề chết anh chỉ bị kẹt ở đây thôi! Có thắc mắc gì không?

– Tôi còn bao nhiêu cơ hội để trở về?

– Nói thật là chưa tới 10% anh đã gần chạm tới giới hạn, mọi thứ đang biến mất ngày một nhanh hơn. Chẳng sớm thì muộn giấc mơ này sẽ nuốt chửng anh nhưng nếu anh cố gắng thì vẫn còn cơ hội.

Im lặng, một con dao nhọn hoắc đang đâm vào ngực tôi. Sự thẳng thừng của anh ta làm tôi hoảng sợ.

– Anh cũng bị lạc trong giấc mơ của anh đúng không?- tôi hỏi.

Anh ta khẽ chau mày.

– Cũng không hoàn toàn, khác với anh, tôi đã mở rộng giấc mơ của mình tới mức vượt giới hạn

– Tới mức nào?

– Vô hạn!

Anh ta đứng lên, đi về phía cửa sổ hướng đôi mắt nhìn mưa đang rơi tầm tã ở ngoài kia, tôi cũng nhìn theo, tôi cố sức để nhìn ra phía sau màn mưa, nhưng tôi chẳng thì gì ngoài bóng tối đen kịt và những tia sét hốt hoảng đang chạy ngang dọc trên bầu trời.

– Khi anh rời khỏi đây, ngôi nhà sẽ sụp đổ. Một giấc mơ phải có chủ thể, nếu chủ thể đã đi khỏi nó thì nó sẽ không còn nữa. Nếu anh ra ngoài kia thì anh sẽ không còn đường quay về đây. Nhưng ở đây anh chắc chắn sẽ bị tiêu diệt, vấn đề chỉ còn là thời gian thôi.

Một tiếng sét rất lớn vang lên, tôi giật mình nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì anh ta đã biến mất. Có một miếng giấy nhỏ dán trên búc tường cạnh cử sổ.

Tôi đứng lên đi lại gần mảnh giấy.

Tôi đợi anh ở ngoài!

Tôi nhìn ra khung cửa sổ, vẫn chẳng thấy gì ngoài màn đêm, một màn đêm lạnh buốt đến tận xương tuỷ…

Quang Vinh

Sources:

BÀI LIÊN QUAN