Ác mộng trước ngày sinh nhật, con ước được sống bên bố mẹ mãi mãi

Ác mộng trước ngày sinh nhật, con ước được sống bên bố mẹ mãi mãi

“Con ước được sống bên bố mẹ mãi mãi. Con yêu bố mẹ, con yêu gia đình mình!”

Ánh nắng ban mai yếu ớt len lỏi vào trong căn phòng đầy màu sắc tuổi teen. Cuộn tròn trong chiếc chăn bông mềm, một cô gái sắp đến tuổi trăng tròn uể oải vươn vai thức giấc sau tiếng mẹ gọi: “ HOA ơi! Dậy thôi con!”. Mẹ vẫn dịu dàng như mọi sáng đánh thức cô dậy nhưng sao hôm nay cô lại cảm thấy khó chịu vô cùng. “Nay chủ nhật mà mẹ gọi sớm vậy?” Cô kéo chiếc chăn quàng kín người, chình chình không muốn ra khỏi chiếc giường ấm áp.

Mùa đông mới về vài hôm mà cái lạnh đã tràn ngập khắp mọi nơi. Cái lạnh thấu da khiến con người ta lười hoạt động hơn bao giờ hết! “HOA ơi!Dậy thôi! Muộn rồi!”, giọng mẹ có vẻ gắt hơn, giục giã, khiến cô không thể ngồi lâu trong chăn hơn được nữa. Chạm đôi chân trần xuống sàn đá hoa, cô rùng mình. Nay trời lạnh hơn hôm qua rồi. Cô vội tìm áo ấm để mặc và chọn một đôi tất thật dễ thương đeo vào rồi ra kéo rèm ngắm khung cảnh đường xá bên ngoài.

Ngoài đường, xe cộ lao vun vút, người đi chợ, người ra đồng, tấp nập qua lại. Không ngờ mọi người bắt đầu ngày mới sớm vậy, chẳng ai đòi ngủ nướng như cô. Cô cũng chợt nhận ra mấy bác nông dân ra đồng, chân để trần, trên người chỉ khoác chiếc áo mỏng. Ở khu đất xa xa, mấy đứa trẻ con nhà nghèo chia nhau chiếc bánh nhỏ. Cô chợt thấy yêu vô cùng gia đình nhỏ của mình. Cô hạnh phúc hơn biết bao người. Cô có cuộc sống đầy đủ vật chất, được cha mẹ, ông bà yêu thương.

Cô chợt thấy yêu vô cùng gia đình nhỏ của mình.

Nghĩ vậy, cô lao ngay xuống nhà tìm mẹ. Mẹ đang nấu ăn, cô ôm chặt lấy mẹ từ phía sau, hơi ấm của mẹ truyền sang cô cả một vùng trời bình yên. Nhưng sao mẹ không quay lại ôm mình như mỗi sáng nhỉ? Hay mẹ giận mình ngủ dậy muộn chăng? Cô lấy tay kéo mẹ quay người lại.

Nhưng… Sao không kéo được mẹ quay lại thế này? Cô thấy người mẹ nặng như một tảng đá lớn mà cô cố gắng kéo mãi mẹ cũng không hề nhúc nhích. Chuyện gì thế này? Hình như mẹ không cảm nhận được cô đang đứng sau lưng. “Mẹ ơi!”, cô thảng thốt gọi. Hình như mẹ cũng không nghe thấy tiếng cô gọi. Tại sao? Hay là… Một ý nghĩ chạy qua đầu cô. Không! Không thể thế được. Chắc chắn mẹ giận mình rồi. Cũng đã từng có lần mẹ giận không thèm để ý, không thèm nói năng gì với cô.

Cô vội chạy đi tìm bố. Bố đang tưới cây ngoài sân. Cô chạy lại lay người bố. Bố cũng không hề nhúc nhích. “Bố ơi! Bố ơi!”, cô cố gắng gào lên thật to nhưng bố như không hề nghe thấy tiếng gọi của cô. Mẹ ra mời bố vào ăn sáng. “Con gái vẫn chưa dậy à?”, bố hỏi mẹ. “Con đây, con dậy rồi ạ!”, cô cố nói thật to. Như không nghe thấy lời cô, bố bảo mẹ: “Để anh lên gọi con dậy!” Cô líu ríu chạy theo bố lên cầu thang, cố níu áo bố lại mà không được.

Bố mở cửa phòng cô. “HOA! Con sao thế này?”, bố hốt hoảng lao đến phía cửa sổ. Đứng sững ở cửa phòng, cô thấy chính mình đang nằm sóng soài trên sàn nhà lạnh lẽo, mặt tím tái. Gió bên ngoài thổi qua cửa sổ vào phòng lạnh buốt.

Có tiếng bước chân gấp gáp trên cầu thang. Mẹ xô cô dạt sang một bên cửa mà không biết để chạy vào phòng, “Trời ơi, con tôi làm sao thế này! Sao người con lạnh toát thế này?”. Cô cũng đang cảm thấy lạnh buốt. Chính lúc mẹ xô cô để chạy vào phòng, cô thấy trái tim mình vỡ nát. Cô đã chết! Hoặc là đang chết! Ý nghĩ đó khiến cô đứng chôn chân tại chỗ, không biết cần phải làm gì, nên làm gì.

Cô gái

Đứng sững ở cửa phòng, cô thấy chính mình đang nằm sóng soài…

Trong phòng, mẹ đang lay cô, gọi tên cô. Bố luống cuống gọi xe cấp cứu. Còn kịp nữa không? Thân thể cô đang dần trở nên nhẹ bẫng. Cô cố bám vào tay nắm cửa phòng. Cô đã từng ao ước mình biến mất khỏi cuộc sống này mỗi lần bị mẹ mắng, cũng đã từng mong được một ngày vô hình trong mắt mọi người khi bị điểm kém sợ bố la, từng ước một ngày không được bố mẹ quan tâm để tha hồ tự do làm điều mình thích… Chẳng phải giờ đây cô đang được như ý nguyện hay sao? Vậy mà cô lại thấy tim mình vỡ thành trăm mảnh, lồng ngực đau thắt lại đến khó thở…

Cô sẽ ra sao, sẽ đi đâu về đâu trong những ngày tháng tiếp theo? Khi không còn được bố mẹ ấp ủ, chăm sóc từng li từng tí, không được bố mẹ bảo vệ, vỗ về…? Càng nghĩ, cô càng cảm thấy sợ hãi! Cô bật khóc.

Hôm nay là chủ nhật. Cô vẫn thường thích ngày chủ nhật nhất trong tuần khi cô được cả ngày bên bố mẹ, cả ngày được vui chơi thoải mái… Nhưng giờ đây, cô ước ngày chủ nhật này đừng bao giờ đến. Cô mong thời gian quay trở lại. Tối qua, dù mệt mỏi với đống bài tập, cô vẫn được mẹ ân cần mang cho cốc sữa, vẫn được bố dặn đi ngủ sơm để giữ gìn sức khỏe…

Cô nhớ lại những phút giây trong căn phòng của cô, trong ngôi nhà của cô tràn đầy tiếng cười: Tiếng cười giòn tan của một cô bé ngây thơ, tiếng cười ngọt ngào của người mẹ dịu dàng, tiếng cười ấm áp của người bố đôn hậu….

Tất cả những kí ức yêu thương lướt qua tâm trí cô như một thước phim quay nhanh. Giờ đây, vẫn ngôi nhà này, vẫn căn phòng này, cô thấy ngột ngạt quá, khó thở quá. Cô muốn gào lên gọi mẹ, gọi bố mà không thể thốt nổi một lời. Mọi âm thanh như bị chặn đứng nơi cổ họng… Nỗi đau dồn ứ trong lồng ngực sắp muốn nổ tung ra….

Cô gái

Cô muốn gào lên gọi mẹ, gọi bố mà không thể thốt nổi một lời.

“HOA! Dậy! Dậy đi con ơi! Sao nước mắt đầm đìa thế này!” Cô mở choàng mắt. Là mẹ, mẹ vừa đánh thức cô khỏi cơn ác mộng. Cô ôm chầm lấy mẹ nức nở: “Mẹ! Con còn sống sao! Mẹ ơi! Con sợ lắm! Con yêu mẹ!” “Khổ thân con tôi! Con lại gặp ác mộng à!”, mẹ vỗ về. Cô ôm chặt mẹ hơn, như thể sợ rằng cô chỉ cần nới lỏng tay là cô sẽ phải rời xa mẹ  mãi mãi. Nỗi sợ qua đi, trong lòng cô vui mừng khôn xiết khi biết mình vẫn còn được ở bên mẹ, bên bố, bên gia đình thân yêu.

“Con gái của bố dậy chưa? Happy birthday to… con gái của bố”, bố bước vào phòng với chiếc bánh kem to lung linh những ngọn nến và đặt chiếc bánh lên bàn cạnh giường cô. Phải rồi, hôm nay là sinh nhật cô tròn 15 tuổi. 15 năm qua, giờ phút này đây, trong tâm trí cô chỉ tràn ngập những hình ảnh hạnh phúc trong vòng tay bố mẹ. Cô buông mẹ ra, nhìn bố cười, rồi nhắm mắt, chắp tay cầu nguyện trước những ngọn nến lung linh: “Con ước được sống bên bố mẹ mãi mãi. Con yêu bố mẹ, con yêu gia đình mình!”. Cô thổi nến và ôm chặt lấy bố mẹ.

Nguyễn Hoa

Tháng 10/2018

Sources:

Tags:

BÀI LIÊN QUAN