Truyện ngắn: Một phiên toà

Truyện ngắn: Một phiên toà

Notes: Đây là một câu chuyện hư cấu với ý tưởng dựa trên bộ phim 12 Angry Men. Bởi vì là hư cấu nên các tình tiết sẽ không phù hợp với một phiên tòa chính thống, mong các độc giả không cần để tâm. Cảm ơn mọi người đã đọc và ủng hộ.

phiên tòa

Ảnh minh họa: Báo Pháp Luật.

Trong thế giới này, đúng sai không hề có ranh giới rõ ràng. Chúng ta không thể đòi hỏi công bằng và tốt đẹp. Tuy nhiên, bản chất của tất cả mọi thứ là luôn luôn cân bằng.

Mười một giờ kém mười lăm phút.

Trong căn phòng đóng kín chỉ có ánh sáng duy nhất từ máy tính phát ra, có một thiếu niên mười tám tuổi đang ngồi trước màn hình, gõ những dòng cuối cùng trong khung soạn thảo. Sự yên tĩnh tăm tối khiến tiếng gõ phím trở nên đặc biệt rõ ràng. Sau khi hoàn thành, cậu chần chừ một lúc rồi mới quyết định nhấn nút gửi. Sau đó, cậu cẩn thận tắt máy.

Bật đèn rồi mở ngăn bàn, thiếu niên lấy một mảnh giấy nhỏ và cây bút. Cậu nắn nót viết một bức thư. Gương mặt cậu bình thản, mờ đục dưới ánh đèn vàng vọt. Viết xong, cậu cẩn thận gấp lại, đặt ngay ngắn trên mặt bàn.

Đồng hồ chỉ mười một giờ kém mười. Thiếu niên tắt đèn.

Mất khoảng một tiếng sau, thiếu niên bỗng cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng. Cậu đứng dậy, lặng lẽ bước ra khỏi giường. Một người đàn ông mặc trang phục màu đen đột ngột xuất hiện. Từ gã tỏa ra một luồng khí lạnh băng chết chóc khiến cậu bất giác rùng mình, xoay nhìn xác người trên giường. Gã tiến đến gần cậu, ánh mắt vô hồn, giọng nói thì thào như những cơn gió gào thét dưới đáy vực thẳm sâu.

“Ta đến đưa cậu đi.”

 “Đi đâu?”

Thiếu niên quay lại, buột miệng hỏi. Người đàn ông mỉm cười.

“Vùng đất Trừng phạt của bọn ta.”

“Tại sao?” Thiếu niên run rẩy, hơi lùi lại. Sự bình tĩnh ban đầu đã bay biến, nhường chỗ cho sợ hãi và tuyệt vọng đang dần dần dâng lên. Người đàn ông đối diện vẫn bất động, chậm rãi đáp.

“Vì cậu có tội.”

Thiếu niên chột dạ. “Tội gì?”

“Chết.”

Câu trả lời của người đàn ông như một lời tuyên phán. Nói rồi gã lướt về phía thiếu niên không tiếng động. Cậu có cảm giác phía sau gã là địa ngục kinh khủng đang chờ đợi mình. Khi quyết định chấm dứt, cậu đã không tưởng tượng đến chuyện như thế này. Giãy dụa chạy lên giường, nằm áp xuống xác người, cậu hoảng hốt nhìn gã vừa tiến thẳng về phía mình vừa khùng khục cười.

“Cậu không thể quay trở lại được nữa.”

Thiếu niên sợ đến nhắm chặt mắt khi bàn tay xương xẩu tái nhợt của gã vươn sát tới mặt mình. Ngay khi cậu nghĩ rằng mình sẽ bị bắt đi, một tiếng nói khác đột ngột vang lên trong phòng.

“Người không thể đưa cậu ấy đi.”

Thiếu niên mở choàng mắt. Gã áo đen đã rụt tay lại, xoay người quay ra. Trước mặt cả hai lúc này là một người phụ nữ mặc trang phục nâu vàng. Bà mỉm cười với thiếu niên, vẻ mặt hiền từ mang đến cảm giác ấm áp và an tâm.

“Thẩm phán Tối cao của chúng tôi tuyên bố rằng cậu ta vô tội.”

“Thẩm phán Tối cao bên chúng tôi cũng tuyên bố rằng cậu ta có tội.”

Gã đàn ông áo đen cao giọng đáp trả. Người phụ nữ nhíu mày. Trong lúc cả hai giằng co, có một người đàn ông khác bất ngờ xuất hiện, mặc trang phục màu trắng thuần sáng sủa. Liếc nhìn thiếu niên rồi anh ta thản nhiên nói.

“Tôi nghĩ, chúng ta sẽ có một phiên tòa Liên hợp trước bình minh.”

Khi thiếu niên tỉnh lại, cậu nhận ra mình đang đứng trong một hội trường mái vòm khổng lồ với những bức tường trắng xóa xung quanh. Trước mặt cậu là bậc thềm có hàng trăm bậc thang dẫn tới một bục đài xa cao ngất. Trên bục đặt chiếc bàn dài ngăn ra thành năm phần, mỗi phần được chạm trổ đẹp đẽ và có đặc trưng riêng. Đằng sau bàn là năm chiếc ghế có các màu lần lượt là Trắng, Vàng, Xanh lục, Đỏ và Đen. Thiếu niên ngẩn ra ngắm nhìn cho đến khi có một người đàn ông xuất hiện, ngồi vào ghế đầu tiên. Ông ta mặc bộ đồ trắng tương tự người đàn ông đã tới phòng cậu lúc trước, gương mặt bình thản nghiêm khắc. Tiếp theo đó, người phụ nữ áo vàng xuất hiện. Bà lướt xuống, vuốt ve tóc cậu rồi than khẽ:

“Cậu bé tội nghiệp.”

Sau đó, người phụ nữ trở lại ngồi trên chiếc ghế tiếp theo. Hai người đàn ông áo đỏ và đen tới cùng một lúc, một người có vẻ nóng nảy còn một người có vẻ trầm lặng u ám. Họ ngồi vào chiếc ghế có màu của mình sau khi ném cho thiếu niên một ánh nhìn tức giận và phức tạp.  Thiếu niên sợ hãi lo lắng, đặc biệt là khi nhìn vào người đàn ông áo đen.

Mất khoảng một thời gian khá lâu, chiếc ghế màu Xanh lục vẫn trống không. Vị Thẩm phán Tối cao cuối cùng  chưa tới. Thẩm phán áo trắng là người quyết định lên tiếng trước.

“Hẳn các Ngài đều đã biết lý do chúng ta triệu tập phiên tòa này rồi. Người đang đứng dưới kia là đứa trẻ vừa tự sát. Chúng ta sẽ phải luận tội cậu ta một cách chuẩn xác để đưa ra phán quyết công bằng trước khi linh hồn cậu ta tan biến lúc bình minh. Tuy Thẩm phán Cuộc Sống chưa đến nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể bàn bạc và đưa ra quyết định của riêng mình trước. Khi nào Ngài ấy đến, chúng ta sẽ bỏ phiếu.”

Bốn vị Thẩm phán đều gật đầu đồng ý. Sau đó, Thẩm phán áo đỏ bực bội nói:

“Tôi có thể đưa ra phán quyết của mình luôn. Kẻ vô ơn như cậu ta phải bị đày đến Vùng đất Trừng phạt.”

Thẩm phán áo vàng ngay lập tức phản đối:

“Ngài Thẩm phán Tập thể, vì sao ngài lại vội vàng như thế? Cậu ấy là một đứa bé tội nghiệp. Ngài hãy nhìn mà xem, gia đình đã thờ ơ với cậu ấy thế nào, bạn bè đã xa lánh cậu ấy ra sao? Vì họ mà cậu bé đã phải sống khổ sở và cô độc. Tự sát chỉ là một hành động giải thoát mà thôi. Tôi nghĩ cậu bé xứng đáng được đầu thai sang một cuộc đời mới.”

Thẩm phán áo đỏ bĩu môi hừ một tiếng:

“Cậu ta là một kẻ đớn hèn vô dụng. Tại sao bà cũng không nhìn xem, bố mẹ cậu ta đã phải khổ sở thế nào bao năm mới có được đứa con duy nhất là cậu ta. Đồng ý là họ đã thờ ơ nhưng chẳng phải họ thờ ơ vì điên cuồng làm việc nuôi sống cậu ta đó sao? Bạn bè sẽ không xa lánh nếu cậu ta chịu bỏ đi thói kiêu ngạo ngu ngốc của mình.”

“Cậu ấy không kiêu ngạo.” Thẩm phán áo vàng cự lại. “Cậu bé ấy chỉ cô độc.”

“Được rồi, vậy mà bà coi nhé. Xem sau khi cậu ta tự sát, còn có bao nhiêu người bị liên lụy tự sát theo. bà là Thẩm phán Lương tâm, bà đương nhiên bảo hộ cậu ta. Còn tôi, tôi là Thẩm phán Tập thể, tôi phải đứng trên quyền lợi của mọi người để phán xét.”

Nói rồi Thẩm phán Tập thể chỉ tay lên một bức tường. Trên bức tường đột ngột hiện ra cảnh đám tang của một người phụ nữ. Khi nhận ra ảnh chân dung của mẹ mình, thiếu niên sững sờ rồi bật khóc. Bên cạnh linh cữu, gương mặt bố cậu hốc hác và tiều tụy. Sau đó, khung hình chuyển sang cảnh một loạt những đám tang khác. Tiếng gào khóc thê lương vang vọng khắp hội trường. Thiếu niên quỳ sụp xuống ôm ngực nấc lên từng hồi đau đớn. Thẩm phán Tập thể nhìn cậu gằn giọng nói:

“Họ là đám thiếu niên trên diễn đàn những người muốn tự sát cậu đã tham gia. Cái chết của cậu, thư tuyệt mệnh của cậu khiến họ say mê và có thêm can đảm. Ta sẽ không chấp nhận một phán quyết nào mà cậu không phải trả giá cho hành động của mình!”

Thẩm phán áo vàng nhìn cảnh trên bức tường, không ngừng than thở:

“Tội nghiệp, ôi những đứa trẻ tội nghiệp!”

Cuối cùng, Thẩm phán áo trắng phất tay. Bức tường trở lại nguyên trạng trắng xóa. Thẩm phán áo đỏ bất mãn nhưng không phản đối.

“Đại diện cho công lý mà nói, tôi cho rằng mỗi người phải tự chịu trách nhiệm cho tội lỗi của riêng mình. Vì thế, những người tự sát kia cũng phải chịu phiên tòa Liên hợp. Chúng ta ngồi ở đây để cùng thảo luận tới một quyết định chung về riêng trường hợp này. Vậy nên tôi đề nghị mỗi người sẽ đưa ra bản luận rõ ràng về tội và tình tiết khoan dung rồi chúng ta sẽ cộng lại, xét theo mặt nào trội hơn thì sẽ coi đó là tuyên phán. Sau đó, chúng ta cùng bỏ phiếu cho tuyên phán đó.”

“Tôi đồng ý.” Thẩm phán Lương tâm nói.

“Tôi cũng đồng ý.” Thẩm phán Tập thể đập bàn.

“Còn Ngài, Thẩm phán Cá nhân?” Thẩm phán Công lý nhìn người đàn ông ngồi cuối cùng trầm mặc trong bộ trang phục đen lạnh lẽo, chờ đợi. Hắn ta đưa mắt liếc nhìn thiếu niên, lặng lẽ gật đầu.

Sau khi tập hợp lại những bản luận tội, Thẩm phán áo trắng bắt đầu tuyên đọc:

“Tội: Liên lụy tập thể. Khoan dung: Không. Tội: Chọn sai hướng đi. Khoan dung: Thiếu thốn tình thương. Tội: Suy nghĩ nông cạn. Khoan dung: Quá trẻ. Tội: Chết. Khoan dung: Không được nói tới.” Thẩm phán Công lý ngừng lời, hơi cau mày nhìn vào bản luận. “Thẩm phán Cá nhân, vì sao Ngài lại không điền mục này?”

Người đàn ông áo đen bất chợt cười bí hiểm. Cả ba vị Thẩm phán còn lại đều cảm thấy rùng mình vì cơn ớn lạnh tỏa ra từ hắn ta. Đứng dậy rồi đột ngột lướt qua bục thang đến sát bên thiếu niên, vị Thẩm phán áo đen dùng đôi mắt dung chứa vô vàn tuyệt vọng của mình nhìn sâu vào mắt cậu rồi hỏi:

“Cậu có chắc nếu đầu thai, sống một cuộc sống khác, cậu sẽ không tự tìm đến cái chết một lần nữa?”

Thiếu niên run rẩy hoảng sợ tột cùng nhưng vẫn im lặng không đáp. Mặc dù cậu đã rất hối hận nhưng cậu cũng không cách nào phủ nhận lời hắn. Thẩm phán Cá nhân càng cười to hơn, lướt trở về chỗ ngồi. Hắn nhìn xuống thiếu niên, nháy mắt:

“Trước sau gì cậu cũng phải đến Vùng đất của ta.”

 Sau khi Thẩm phán áo đen ổn định trở lại, Thẩm phán Công lý tiếp tục:

“Xét trên bản luận tội của các vị Thẩm phán, phần tội lớn hơn phần khoan dung. Nếu có mặt Thẩm phán Cuộc sống cũng không thay đổi được. Vì vậy, tôi có thể đưa ra hai gợi ý như sau. Một, cậu ta sẽ bị đày tới Vùng đất Trừng phạt của Thẩm phán Cá nhân trong một thời gian nhất định rồi quay trở lại đầu thai. Tuy nhiên, với điều kiện cậu ta trụ được tới lúc đó. Hai, cậu ta sẽ được đầu thai, nhưng sẽ phải sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó mồ côi. Dù sao, cậu ta cũng phải trả giá cho hành động nông nổi của mình.”

“Tôi ủng hộ quyết định đầu tiên.” Thẩm phán áo đỏ ngay lập tức nói.

“Tôi ủng hộ quyết định thứ hai.” Thẩm phán áo vàng ném cho Thẩm phán áo đỏ một tia nhìn sắc bén rồi quay nhìn xuống thiếu niên, thương cảm. “Đứa bé tội nghiệp của ta, con phải chịu khổ rồi.”

Thẩm phán Công lý nhìn Thẩm phán Cá nhân trầm mặc rồi mỉm cười:

“Tôi nghĩ chúng ta phải chờ Thẩm phán Cuộc sống thôi.”

Cuối cùng, đến gần bình minh, Thẩm phán Cuộc sống mới xuất hiện. Đó là một đứa trẻ có cặp mắt sáng rực với bộ trang phục gọn gàng thoải mái màu Xanh lục. Đứa bé ngồi vào chiếc ghế ở giữa, nhìn thiếu niên vui vẻ cười. Thẩm phán Công lý nói với nó.

“Thẩm phán Cuộc sống, cháu đã được thông báo đầy đủ rồi đúng không? Không còn nhiều thời gian nữa, hãy cho chúng ta biết quyết định của cháu.

Đứa bé gật đầu rồi đột ngột hỏi:

“Thẩm phán Công lý, vì sao Ngài lại muốn anh ta đầu thai?”

“Để tội lỗi trả nợ đúng nơi nó cần phải trả nợ.”

 “Thẩm phán Tập thể, vì sao Ngài lại không muốn anh ta đầu thai?”

“Tội lỗi gây ảnh hưởng tới tập thể, vì lợi ích chung, nó phải bị tiêu diệt.”

“Thẩm phán Lương tâm, vì sao Ngài lại muốn anh ta đầu thai?”

“Để tội lỗi nhận biết những điều tốt đẹp rồi sẽ hiểu ra bản chất sai lầm của chính nó.”

“Thẩm phán Cá nhân, vì sao Ngài lại không muốn anh ta đầu thai?”

“Bản thân cậu ta thấy mình có tội.”

Thẩm phán Cuộc sống nhìn sang Thẩm phán Cá nhân một lát rồi thản nhiên nói:

“Vậy được rồi. Quyết định của cháu rất đơn giản. Cháu nghĩ nên cho anh ta sống lại.”

Nghe phán quyết của vị Thẩm phán bé nhỏ, cả bốn vị Thẩm phán còn lại và thiếu niên đều ngây người. Sau một khoảng thời gian im lặng khá dài, Thẩm phán áo đỏ đập bàn cười ha hả:

“Thẩm phán Cuộc sống, cháu đúng là một đứa nhóc láu cá. Cứ thế đi. Kẻ như cậu ta sống lại nếu không đủ kiên cường rồi cũng sẽ bị tập thể giết chết mà thôi.”

“Ta nghĩ ta đồng ý với quyết định của cháu.” Thẩm phán Công lý nghiêm trang nói. “Cuộc đời là nơi tội lỗi phải trả nợ.”

“Ta cũng đồng ý.” Thẩm phán Lương tâm gật đầu mỉm cười. “Cậu bé sẽ biết còn nhiều người thương yêu mình, sẽ biết trân trọng hạnh phúc của họ mà không làm việc khiến mình hối hận.”

 “Ta nói rồi. Trước sau gì cậu ấy cũng thuộc về ta.” Thẩm phán Cá nhân thì thầm bằng giọng lạnh lẽo.

Cuối cùng, tất cả năm vị Thẩm phán đều quyết định cho thiếu niên sống lại. Cậu cúi chào họ rồi thấy linh hồn mình từ từ biến mất. Trước khi trở về với căn phòng quen thuộc, thiếu niên nhìn thấy gương mặt nghiêm trang của Thẩm phán Công lý nở một nụ cười từ ái, Thẩm phán Lương tâm dịu dàng tạm biệt, Thẩm phán Tập thể nheo mắt chờ đợi, Thẩm phán Cá nhân âm trầm nhếch môi và Thẩm phán Cuộc sống vui tươi vẫy tay. Thiếu niên biết, tội lỗi cậu phạm phải với mọi người sẽ được tha thứ. Cậu chỉ cần sống tiếp để đối diện và tự chuộc lỗi với chính mình.

Khi thiếu niên tỉnh lại, cậu nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc trong căn phòng riêng rộng lớn. Mọi chuyện đã xảy ra tựa như một giấc mơ. Đứng dậy bước khỏi giường, cậu cầm lọ thuốc ngủ trống rỗng ném vào thùng rác, lấy bật lửa đốt lá thư và bật máy tính, xóa đi bài viết chưa đến giờ đăng lên. Tắt máy, thu dọn đống tro tàn rồi cậu mở bung cửa sổ. Ở phía Đông, bình minh vừa lên rạng ngời mà trong veo.

Sau đêm tăm tối sẽ là một ngày ngập tràn ánh sáng. Chỉ sự cân bằng đơn giản này cũng khiến cậu phải mỉm cười cảm ơn cuộc đời.

Tác giả: chika1601

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN