Truyện ngắn: Những lý do và từng khoảnh khắc

Truyện ngắn: Những lý do và từng khoảnh khắc

“Truyện ngắn: Những lý do và từng khoảnh khắc” có cốt truyện vô cùng đơn giản nhưng lại vô cùng đáng yêu. Truyện dường như không có chút mâu thuẫn nào, chỉ là quen nhau, gặp nhau, và… yêu. Nhẹ nhàng…

tình yêu

Ảnh: Dkn.tv

Em vẫn luôn hỏi anh: Vì sao anh yêu em?… Anh yêu em lúc nào vậy?

Thật ra có rất nhiều lý do khiến anh yêu em… Em muốn nghe thử không?

1. Áo đỏ

Thiên Vũ chưa bao giờ nghĩ, màu đỏ sẽ là màu ưa thích của anh.

Đại học luật có một buổi đi từ thiện ở trại trẻ mồ côi, chủ yếu tổ chức cho sinh viên năm nhất, anh quyết định đăng kí tham gia. Lúc buổi từ thiện kết thúc, bên ngoài, mưa đã rời từ lúc nào. Anh ngồi ở ngoài bậc thềm, nhìn màn mưa trắng xóa…

Hôm đó, có một bé gái mập mạp, đùa nghịch ở ngoài sân trong màn mưa, vì chạy nhanh quá, thế nên nó trượt chân té… Lúc ấy, cô đang ngồi trong nhà, nghe tiếng nó khóc thì chạy nhanh ra, cõng nó vào.  Cô đứng trước mặt anh, một thân áo pull đỏ, cổ tròn, quần jeans xám xanh, đỡ đứa bé trên lưng xuống, vừa đỡ nó vào nhà, vừa nhìn anh oán thán:

 – Bạn này, phụ một tay đi.

Vậy là, anh phụ cô băng bó vết thương trên đầu gối cho con bé.

Thiên Vũ nghĩ, có lẽ mình thích sắc đỏ từ lúc đó.

Sau này, lúc trở về trường không lâu, anh đang đi trên hành lang của trường, vô tình thấy bóng dáng áo đỏ quen thuộc, cũng áo pull đỏ cổ tròn, cô đứng trước mặt anh, vui vẻ hỏi:

– Chào bạn, mình là Tâm An, mấy bữa trước gặp ở viện trẻ mồ côi á, hôm đó cảm ơn đã giúp mình. Bạn tên gì nhỉ?

– Gọi mình là Thiên Vũ.

Tâm An nhìn chăm chú vào tập hồ sơ của anh, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói:

– À, bạn học luật sao? Mình cũng học luật nè. Chúng ta chung khoa đó.

Hóa ra là bạn “áo đỏ” chung khoa.

2. Maalox.

Bởi vì phải chuẩn bị bài báo cáo cho buổi thuyết trình cuối năm, cho nên dạo gần đây khoa luật rất bận rộn, vừa phân chia nhau tìm tài liệu, vừa phải tập thuyết trình. Tâm An và Thiên Vũ được xếp cùng một nhóm, được phân công làm phần tổng hợp, thế nên họ ở mãi trong thư viện của trường, kiếm tài liệu bổ sung cho bài.

Có hôm Tâm An có việc bận, phải về sớm. Vậy là anh phải ở lại thư viện đến tận khuya để bổ sung luôn phần tài liệu của cô. Lúc mò về đến kí túc xá, cũng đã gần 23 giờ rồi, năn nỉ mãi, bác bảo vệ mới mở cổng cho vào. Bỏ qua ăn uống, anh tắm rửa xong liền lập tức leo lên phòng, ngủ tới sáng.

Thiên Vũ quên mất một điều, bao tử của anh vốn rất yếu, nếu làm việc quá sức hoặc ăn uống không đúng bữa, sẽ dễ lên cơn đau. Cho nên sáng nay vừa tỉnh dậy, mới ăn được một mẩu bánh mì, bao tử của anh đột nhiên đau thắt. Thế nhưng mặc kệ cơn đau, anh vẫn đến thư viện đúng giờ để hoàn thành nốt bản báo cáo.

Anh tuy rất đau, nhưng không biểu lộ ra ngoài, cứ ngồi chăm chú đọc tài liệu nhưng mặt mũi đã tái hẳn. Tâm An ngồi ghi chép được một lúc thì đột nhiên bảo có việc phải ra ngoài, đến lúc quay trở lại thì đặt vỉ thuốc Maalox trước mặt anh, buông nhẹ một câu:

– Uống thuốc đi, nhìn mặt ông như thế, chắc là đau bao tử đúng không? Tui thỉnh thoảng cũng hay lên cơn đau như thế á.

Thiên Vũ cười nhẹ:

– Cậu chuyển từ khoa luật sang y dược lúc nào thế?

Tâm An lườm anh một cái, sau đó đỡ anh qua băng ghế phía đối diện để nghỉ ngơi, rồi mới an tâm mà làm báo cáo tiếp.

Thiên Vũ cười, không nghĩ đến Maalox lại có vị ngọt đến vậy.

Mãi sau này, anh mới phát hiện ra một bí mật nhỏ: Sau lần anh lên cơn đau bao tử ở thư viện, cô lúc nào cũng để sẵn Maalox trong cặp sách, để khi anh đau, có thuốc cho anh uống.

3. Hoa lily trắng.

Tâm An thích nhất chính là hoa hồng đỏ, vừa rực rỡ, vừa thơm ngát. Có lần Tâm An từng nói với anh, sau này, nếu cô có bạn trai, nhất định cô sẽ bảo anh ấy tặng hoa hồng cho cô vào tất cả những dịp lễ. Lúc ấy Thiên Vũ chỉ cười.

Năm cuối đại học, trường tổ chức một buổi form cho tất cả các khoa vào ngày lễ tình nhân. Thiên Vũ tình nguyện đến nhà đón Tâm An cùng đi. Hôm đó, Tâm An mặc một bộ váy màu hung đỏ, kiểu cách đơn giản, hoa văn tao nhã, mái tóc dài đen tuyền được uốn xoăn nhẹ, lúc nghiêng đầu cười trông rất đáng yêu.

Lúc Tâm An đang trao đổi một vài vấn đề với các bạn cùng khoa thì Thiên Vũ đột nhiên xuất hiện. Áo Chemise trắng, vest đen, nơ đỏ, đôi đồng tử màu nâu khẽ động. Anh đứng trước mặt cô, trên tay cả một bó hoa lớn, không phải loài hoa hồng đỏ rực, thơm ngát mà cô thích, nó là hoa lily trắng, hương thơm dịu nhẹ. Anh bảo:

– Tặng cậu đấy. Valentine vui vẻ.

Sau này, mỗi lần đến những dịp lễ, hai người cùng nhau đi ăn, đi xem phim, đi dạo phố, anh vẫn thường tặng hoa cho cô. Không phải hoa hồng mà cô mong muốn, anh chỉ tặng cô bó hoa lily trắng đơn giản.

Tâm An thích nhất là hoa hồng, nhưng từ khi thích anh, hoa lily trắng tự lúc nào trong mắt cô đã trở nên rất đẹp.

Mãi sau này, cô không nhịn được mà hỏi anh:

– Sao anh thích tặng hoa lily trắng cho em vậy?

Thiên Vũ ngồi ở phong khách đọc báo, nghe Tâm An hỏi thế thì nhẹ giọng trả lời:

– Bởi vì hoa lily trắng có một thông điệp nhỏ mang ý nghĩa: Thật tuyệt vời khi ở bên em.

Thiên Vũ tặng cô lily trắng chính là vì thế.

5. Mèo Leo.

Tâm An lúc nhỏ có nuôi qua một con mèo thuộc giống  Russian Blue màu xám, cũng khá hiếm, cô gọi nó là Leo. Nhưng năm cô lên 10 tuổi thì nó bị bệnh mà mất. Lần đó, cô trốn mãi trong nhà vệ sinh mà rấm rức khóc. Từ đấy về sau, cô không nuôi bất kì con vật nào nữa… Vốn dĩ cũng chỉ là chuyện quá khư, Tâm An cũng không muốn nhắc lại, có những thứ đã quên rồi thì cứ  để nó vĩnh viễn chìm trong tro bụi, tốt nhất là không nên đụng vào. Lúc đụng vào rồi sẽ chẳng có gì ngoài nỗi đau.

Thiên Vũ vốn dĩ không biết điều này, anh vốn rất thích mèo, cho nên đến sinh nhật lần thứ 24 của Tâm An thì rất hào hứng đi kiếm một con Russian Blue màu xám về tặng cho cô. Lúc ở bữa tiệc sinh nhật, Tâm An vừa nhận được hộp quà rất lớn từ tay anh thì rất vui vẻ mà mở quà, đến lúc mở được hộp quà ra thì cô ngây ngốc cả nửa ngày, hộp quà trên tay rớt xuống bàn lúc nào không hay, nước mắt bất giác cứ chảy mãi, đến lúc nhận ra mới không kiềm được mà lớn tiếng với anh:

– Mang nó về đi…  Em không muốn thấy nó…

Thiên Vũ ngạc nhiên hỏi ngược lại:

– Em làm sao vậy? Nó sẽ sợ đó.

– Em không thích nó, anh mang nó đi đi…

Nói xong liền bỏ con mèo ở đó mà chạy lên lầu.

Tâm An chạy lên sân thượng, khóc rất lâu ở đó… Mãi đến khi những giọt nước mắt đã khô rồi, Thiẹn Vũ mới xuất hiện. Anh đứng trước mặt cô, trên tay là mèo con Russian Blue màu xám. Cả bầu trời phía trước của cô bị anh che khuất, anh nói:

– Anh hiểu cả rồi. Mẹ em nói với anh cả rồi.

Cô vẫn cúi gằm mặt, im lặng không nói gì.

Anh tiến tới, ngồi xuống cạnh cô, gương mặt hiện ra ý cưới nhàn nhạt. Đặt con mèo nhỏ vào vòng tay cô, anh bảo:

– Thật ra em không ghét nó, đúng không? Em chỉ là đang sợ…

-…

– Em sợ một lúc nào đó nó sẽ bỏ rơi em giống như Leo.

-…

– Không sao đâu. Đừng sợ… Nó đâu phải là mèo của riêng em, nó là mèo của chúng ta mà.

Cô gục đầu vào vai anh, rấm rức khóc, vòng tay ôm mèo con cũng khẽ chặt lại, cô giữ nó trong lòng. Một lúc lâu sau mới chun mũi hỏi:

– Em có thể đặt tên nó là Leo được không?

Anh cười, gật gật đầu, tỏ ý bảo- Tùy em.

Mãi sau này, khi đám cưới với anh rồi, cô thỉnh thoảng vẫn hay chọc ghẹo anh mà hỏi anh là: Vì sao hồi đó lại nói như thế?

Thiên Vũ chỉ cười nhạt, không nặng không nhẹ mà nói:

– Em hiểu rõ như thế rồi, còn hỏi anh làm chi a!?

Kì thực lần đó, anh chỉ muốn cô hiểu là anh hy vọng có thể cùng cô chia sẻ mọi thứ: Những thứ cô sợ, những điều cô thích, những gì cô dấu kín trong tâm, anh muốn cùng cô chia sẻ tất cả. Không muốn cô đau khổ một mình, cũng không muốn cô dấu anh bất cứ điều gì, đơn giản vì anh muốn trong thế giới của cô sẽ có hình bóng anh. Thế nên khi ấy anh mới nói: ”Không sao đâu. Đừng sợ… Nó đâu phải là mèo của riêng em, nó là mèo của chúng ta mà.”

Nếu Leo bỏ cô lần nữa, nỗi đau của cô cũng là nỗi đau của anh, cô không cần phải đối mặt một mình nữa.

 Kết

Thiên Vũ nói, anh không biết anh yêu cô vì lý do gì, cũng không biết đã yêu cô từ khoảnh khắc nào, chỉ đơn giản là anh yêu cô thôi. Yêu thương vốn dĩ không cần lý do, nếu cứ đuổi theo lý do nào đó, đến lúc lý do ấy biến mất thì không lẽ yêu thương cũng tan biến luôn sao? Yêu thương ở tim chứ đâu phải ở suy nghĩ, nếu toan tính quá nhiều, vậy thì đâu còn là yêu nữa.  Tâm An nhà anh dù đôi lúc có hơi trẻ con một tí, hơi kĩ tính một tí, nhưng dù tốt hay xấu thì chung quy vẫn là người anh yêu.

Thiên Vũ nói:

– Nếu em muốn một câu trả lời hoàn chỉnh để khoe với bạn bè em, em hãy chọn bất kỳ lý do nào mà anh nêu ra, khiến em hài lòng nhất để trả lời… Nhưng nếu em cần một câu trả lời để giữ trong tâm, vậy thì nghe cho kĩ nhé: Anh yêu em, bởi vì đó là em.

Tác giả: mysunshine96

Xem thêm:

>> Truyện ngắn: Phép màu tình yêu

>>Truyện ngắn: Tin nhắn tình yêu từ một chú sẻ ngô

>>Truyện ngắn tình yêu: 41 năm 9 tháng 17 ngày….

Sources:

BÀI LIÊN QUAN