Chùm thơ về mưa độc đáo, đậm chất triết lý, suy tư

Chùm thơ về mưa độc đáo, đậm chất triết lý, suy tư

Mưa là một hiện tượng tự nhiên nhưng lại đem đến cho ta rất nhiều cảm xúc. Một người xa quê nhìn trời mưa mà nhớ về quê nhà, một người mới chia tay dưới cơn mưa mà cảm thấy thật cô đơn. Mưa ít khi đem đến cho ta cảm giác vui tươi, hạnh phúc nhưng cũng không đem đến nỗi buồn trĩu nặng, mà như là một nỗi buồn được gột rửa, thanh thoát, nhẹ nhàng.

>> Những bài thơ Thiền hay, thẫm đẫm cảm ngộ kiếp nhân sinh

thơ về mưa

Tamhonxanh.com xin gửi đến quý độc giả chùm thơ về mưa đậm chất triết lý, suy tư của những người từng trải để cùng chiêm nghiệm, suy ngẫm:

Khi cơn mưa rào mùa hạ tới

Trời đang hong bóng nắng
Bỗng mây đen kéo về
Hơi gió thổi dài ghê
Càng lúc càng ào ạt

Cây ngả nghiêng xô dạt
Lá rụng bay tả tơi
Rồi mưa rơi- mưa rơi
Trắng xoá trời mùa hạ

Những hạt mưa rất lạ
Nhảy dưới đất lon ton
Hoá bong bóng to tròn
Tung tăng như lũ trẻ.

Mưa nói cười vui vẻ
Lộp bộp- lộp bộp vang
Mưa rải khắp đồng vàng
Và mọi nhà, mọi phố

Có hạt mưa xấu hổ
Núp dưới lá cây trôi
Ngắm mọi vật xong xuôi
Rồi mới rơi xuống đất

Đàn ong đi kiếm mật
Cũng tìm chỗ trú mưa
Còn chúng em thì vừa
Học xong bài cô giảng.

Thanh Bình

Mưa tuổi thơ

Mưa Hạ

Mồ hôi cha đổ xuống đồng
Lúa chiêm ăn sấm bông cong trĩu vàng?
Mồ hôi mẹ giọt mái tranh
Uống sông nước nhuốm sắc xanh da trời?

Mồ hôi em lúc chơi vơi
Rửa lấm láp cát bụi đời cho anh?
Mồ hôi lắc rắc trống canh
Biển anh sóng lặng yên lành vì em?

Mưa ban ngày dệt qua đêm
Cơn mưa giặt nắng hạ mềm hơn tơ?
Ít nhiều mây trắng nhởn nhơ
Cánh hoa phượng rụng bất ngờ xuống hoa?

Cuộc đời lắm đận mưa sa
Bao nhiêu nước mắt lọc ra mây trời?
Ào ào, xối xả, rơi rơi
Cơn mưa hắt những kiếp người vào nhau…

Nguyễn Quốc Văn

Sáng rồi!…

Bất chợt mưa đổ ào,
Tối ra ngắm trăng sao,
Bỗng giật mình chợt giấc,
Kịp đưa chăn nệm vào…

Và rồi không ngủ lại,
Mưa cứ xối ào ào,
Hồng ân của trời đất,
Hay hạnh phúc hanh hao?

Mưa vẫn cứ rì rào,
Hình như có bản nhạc,
Một chú dế kêu ca,
Khiến tim ta đập khác…

Mưa cứ rơi cứ rơi,
Lá cành xanh điện ngời,
Vạn vật đang chờ đợi,
Vầng dương ơi! Sáng rồi!…

Bóng vẫn tối, vẫn đầy,
Sân thượng vẫn rây rây,
Ta đứng giữa mưa bay,
Mưa ướt vì sao nhỏ,

Bản nhạc ngừng,
Lắt lay…

La Vinh

 

Mưa Huế

Mưa từ ngoài bể mưa vô
Mưa ngang núi Ngự lô xô trắng trời?
Mưa dốc bắc dội xuống đời
Mưa ngược nam gió bời bời sũng mưa?

Mưa rơi buổi sáng ngập trưa
Mưa dìu dập tối, mưa đưa đón chiều?
Mưa khi ít, mưa lúc nhiều
Mưa dầm dề nhuộm những điều xa xưa?

Tràng Tiền mưa xéo gió lùa
Thiên Mụ chan tiếng chuông chùa mưa sa?
Mưa theo Vĩ Dạ nhạt nhòa
Mưa về Gia Hội trắng tà áo ai?

Bao nhiêu hương của hoa nhài
Mưa neo xuống đất cứ bay vào nhà?
Đêm mưa Cồn Hến thật thà
Mồ hôi mây vã như là nước mưa?

Nắng ơi! Thấm hết Huế chưa
Mùi da thịt Huế hương mưa gió Lào?
Chắt giọng mưa Huế ngọt ngào
Gội trầm lắng Huế bước vào thanh cao?

Nguyễn Quốc Văn

Đoản khúc mưa

Hạt mưa nào nỡ vô tình
Câu thơ ướt tự lòng mình ướt ra
Khi ta tiễn biệt xót xa
Là khi ta đón ngân nga trở về!

Hồng Oanh

Bão 

Chẳng phải vô tình đâu
Khi lòng người bão nổi
Cơn mưa chiều rong ruổi
Ướt nhòe lời cho nhau.

Nào phải tại ai đâu
Mà từ đâu đâu đó
Nơi hình thành muôn thuở
Tâm bão khởi giành tranh.

Khoảng trời bình yên xanh
Bỗng chìm trong giông tố
Chịu đựng và tha thứ
Là mầm đời sinh sôi.

Bão chỉ có mùa thôi
Bốn mùa người vẫn thế
Chân thiện điều cao quý
Ai biết đủ, biết buông?!

Bao điều tự tầng không
Dội về tim, giông tố
Day dứt và thương nhớ
Bão tan rồi tâm an!

Hồng Oanh

Mưa hạ

Mồ hôi cha đổ xuống đồng
Lúa chiêm ăn sấm bông cong trĩu vàng?
Mồ hôi mẹ giọt mái tranh
Uống sông nước nhuốm sắc xanh da trời?

Mồ hôi em lúc chơi vơi
Rửa lấm láp cát bụi đời cho anh?
Mồ hôi lắc rắc trống canh
Biển anh sóng lặng yên lành vì em?

Mưa ban ngày dệt qua đêm
Cơn mưa giặt nắng hạ mềm hơn tơ?
Ít nhiều mây trắng nhở nhơ
Cánh hoa phượng rụng bất ngờ xuống hoa?

Cuộc đời lắm đận mưa sa
Bao nhiêu nước mắt hóa ra mây trời?
Ào ào, xối xả, rơi rơi
Cơn mưa hắt những kiếp người vào nhau…

Nhị Nguyễn

Cơn mưa mùa hạ 

Cơn mưa mùa hạ đến đây rồi
Tưới mát vườn thơ giữa nắng oi,
Thấm ướt áo ai chiều nắng nhạt.
Xanh tươi hoa lá, gội đời thôi…

Em đến xua tan cái nóng trời,
Giọt dài, giọt vắn khắp nơi nơi…
Mầm xanh vươn nụ sau cơn khát
Vạn vật chuyển mình, muôn thứ trôi…

Biết bao nhiêu ý, biết bao lời,
Tàng ẩn trong mưa tí tách rơi…
Năm qua tháng lại còn vương vấn,
…Kỷ niệm chiều mưa, thắm tim côi…

Huyền Băng

Cõi trần sao hiểu mưa ngâu

Cõi trần sao hiểu kiếp nhân sinh
Mênh mông sương phủ che chân thực
Vắng lặng không gian thu bất diệt
Sỏi đá lăn trầm bụi tẻ khô

Cõi trần sao hiểu ý mưa ngâu
Phủi bụi ngàn năm khúc vọng sầu
Vó ngựa ngàn năm kiếp rong ruổi
Mây đọng sâu dày nguyệt ở đâu

Trăm năm cũng lẻ ngần xa vắng
Trong mê điên tỉnh thân tâm mệt
Vén màn sương mờ thấu trầm luân
Ngắm vọng xa xôi dải ngân hà

Mắc nhẹ vào thơ một chút buồn
Lặng lẽ trôi theo bến sông ngàn
Lưa thưa vần điệu cõi vô thường
Thoát khỏi chữ tình tỉnh trong mê!

Tuệ Linh

Nước mưa hay nước mắt?

Mùa hạ mưa rơi giọt nắng tắt
Đau buồn một tiếng khóc bi ai
Nước mưa ướt sũng hai vai
Pha dòng nước mắt cho ai thương buồn

Mùa hạ bến mưa tuôn nước đổ
Lạ lùng có phải chuyện ngẫu nhiên
Khóc thương những kẻ dối gian
Lưới trời lồng lồng làm sao trốn thoát

Quét bụi trần mưa rơi lã chã
Sấm rội vang ác nhân giật mình
Màu hoa cũ vẫn thơm hương
Cơn mưa định sẵn, xanh vùng đất khô…

Hạ Dương

Mưa hạ suy tư đôi dòng lệ

Mưa hạ suy tư đôi dòng lệ
Giữa thật và giả có với không,
Vu vơ cho hết ngày tháng hạ,
Lại tiếp mùa thu lỗi đường phong.

Mưa hạ suy tư đôi dòng lệ
Giữa thật và giả có với không,
Vu vơ cho hết ngày tháng hạ,
Lại tiếp mùa thu lỗi đường phong.

Liễu Nguyệt

chiều mưa

Cảm ngộ chiều mưa

Lá ham chơi bỏ cội
Theo gió nhẹ lên cao
Men nắng vàng mây trắng
Đang kết nhịp tiên giao.

Duyên chốn này chỉ vậy
Chán rồi thì đi thôi
Cũng chỉ là sau trước
Ai rồi cũng sẽ rời.

Cõi trần đây chỉ tạm
Bồng lai mới là nhà
Người giờ vui hoa lá
Ta ngồi buồn ngó xa.

Bây giờ, mưa nhiều quá
Đó đây, nước nhạt nhòa
Dưới này, mưa trắng xóa
Trên kia, xanh bao la…

Đăng An

Thao thức

Tia nắng thành sắc thắm
Cây hết mình vì hoa
Mưa xuân ngoài hiên vắng
Thì thầm cùng hoa tươi.

Lá hoa tình thắm thiết
Mặt hồ lung linh mờ
Trăng rung rinh sóng nước
Sao hư ảo vào mơ.

Thiên nhiên còn khoe sắc
Tình thơ sao hững hờ?

Xuân Quỳ

thơ về mưa

Hạt mưa trong ánh mắt người

Hanh hao gió bụi ám mờ
Cây mơ rửa lá bất ngờ… non xanh
Đất khô khát, mưa dụm dành
Rễ chiu chắt nhựa lên cành tốt tươi

Hạt mưa trong ánh mắt người
Đất giăng mùa biếc, nụ chồi ngẩn ngơ
Hạt mưa có tự bao giờ?
Mà thơm hương đất, mà chờ hương cây

Cánh đồng vào vụ xuân nay
Mưa mê mải hạt đan dày không gian
Hạt mưa rắc bạc, rắc vàng
Mênh mang đất nở, ngút ngàn cây xanh.

Sao Khang

Dưới cơn mưa phố 

Ở đó mùa này mưa xối xả
Những hạt mưa rơi giăng giăng màn
Mưa ở phố phường sao trống vắng
Lòng đường quang đãng gió mênh mang

Gió chướng trái mùa tung cửa sổ
Trời chiều hai đứa chạy trong mưa
Ai gọi tên ai mãi nô đùa
Vui giỡn với trời mưa chẳng sợ

Mưa có giăng màn mưa có đổ
Cứ mặc mưa rơi có ngại gì
Mưa ở nơi này và nơi ấy
Thời gian dừng lại có hề chi

Mưa đổ rào rào theo gió lạnh
Tay nắm trong tay ấm cõi lòng
Gió có tung bay thì mặc gió
Lòng còn say đắm giữa mênh mông.

Hậu Kiêm

>> Xem thêm: Em về mưa lệ nhạt nhòa, trăm năm chưa hết đã xa nghìn trùng

Mưa sa

Bay lất phất, rắc lay phay
Buồn không chạm đất nên rây ẩm người
Mưa hờn chi thế đêm ơi
Để Hà Nội phố dìm tôi vào buồn

Vàng đèn huyền ảo Hồ Gươm
Vòng đi sao hết chữ thương câu chờ
Trầm mặc phố, thẫn thờ thơ
Ngẩn ngơ tôi giữa bất ngờ buồn rây

Mai xa tay nhớ bàn tay
Nắng miền Nam liệu hong khuây nỗi niềm?
Đêm nay Hà Nội lặng im
Thấm vào nhau một lời riêng bùi ngùi

Hạt rây ngược, hạt rây xuôi
Mưa như sàng, gạt hất vui giữ buồn
Vội vàng nhớ, vội vàng thương
Một mình thấm lạnh phố phường mưa sa

Liên Châu

tiếng mưa

Tiếng mưa

Một mình ta tự ru ta,
Đêm nghiêng sương mỏng dáng xa nhạt nhòa
Ngậm ngùi tiếng gió chợt qua,
Tiếng mưa chợt đến ạt òa vườn xưa.
Ru mình từ nắng đứng trưa,
Ru qua chiều xế chưa vừa thiết thao.

Ru mình từ bến khát khao,
Ru qua thác lũ gầm gào lòng đau.
Trăng tàn huyền hoặc đêm sâu,
Còn ta huyền hoặc bằng câu ru mình.

Kim Hạnh

Mưa ngâu Tây Hồ

Em giống như mùa thu
Tính thất thường mưa nắng
Cổ Ngư trong chiều vắng
Nắng đổ dài tiếng chuông

Em đứng cuối con đường
Đợi thu về lấy cớ
Không yêu sao lòng nhớ
Giận anh rồi vẫn thương

Em đứng cuối con đường
Nhìn Hồ Tây sóng vỗ
Con đường ngan ngát gió
Mây chiều trôi về đâu

Em như là mưa ngâu
Giăng màn nơi quán trúc
Gió mưa cùng thổn thức
Với Tây Hồ đợi anh.

Nghiêm Hằng

Tí tách 

Cứ phải là tí tách,
Giọt cà phê đen thơm?
Cứ phải là giọt sương,
Trườn qua từng kẻ lá?
Cứ phải là ướt má,
Mi rưng rưng mưa nguồn?…

Tí tách Đông gõ nhịp,
Tí tách tiếng chuông Ngân,
Mùa Nô-en đến gần,
Hơi thở cùng tí tách.
Đồng hồ gieo giọt sương,
Tí tách từng giọt đắng.
Có bóng ai trong gương,
Thanh thản cười đằm thắm..

Chẳng lẽ những con đường,
Hoa Mười Giờ mới rộ?
Quanh vườn chanh nhà nhỏ,
Tí tách thời gian trôi?

Vầng sáng lóa cõi trời,
Vài sao sa tí tách,
Giọt địa cầu điểm nhịp,
Dòng Ngân thao thiết trôi…
Vũ trụ lừng vang tiếng,
Đại Giác Giả đến rồi!
Chuông vàng rung liên hồi,
Khánh bạc hát ra lời,
Tí tách ơi tí tách!
Muôn triệu đóa sao rơi…

Có bàn tay ấm nóng
Ấp ủ chiều mùa Đông.
Ngón búp thuôn, thon nhỏ,
Tóc mướt thơm lời gió,
Tí tách tan bâng quơ…

La Vinh

thơ về mưa

Cơn mưa nào đã đi?

Tạt vào bên vệ đường,
Mưa cũng vừa sập đến.
Hạt hạt xiên hổn hển,
Bay xéo vào mái hiên …

Hai tuần nữa là Tết,
Sài Gòn đang mùa khô.
Đường trở thành lép nhép,
Trời cho mưa bất ngờ…

Người đứng nép bên đường,
Đường trống trải chơ vơ,
Chơ vơ về cuối phố,
Đèn vàng ai đứng chờ?

Mưa mỗi càng nặng hạt,
Nhớ mưa thời ấu thơ.
Trên cánh đồng mởn cỏ,
Ướt sũng, vẫn vui đùa..

Xì xọp giữa bàu cạn,
Úp nơm vào ruộng sâu,
Có một con cá quẫy,
Tay cóng, bắt được đâu?

Cá đã vào trong nơm,
Nước lạnh như nước đá,
Thôi thì đành phải thả…

Mưa vẫn không ngừng rơi,
Đường loáng nước khe suối,
Tách ra khỏi dòng người,
Xe cùng mình bơi lội.

Áo quần lại ướt sũng,
Bạn bè mờ cuộc chơi,
Chú cá xưa dẫn đường,
Với mình cùng rong ruổi…

Một bài hát tuổi thơ,
Rì rào mưa không tuổi.
Thức ấu thơ nông nổi,
Mưa ơi, đừng thôi rơi…

Ta đã về cuối phố,
Nơi vòm xanh diệu kỳ,
Sáng mai chim sẽ hót,
Nắng vàng gội kỷ niệm,
Cơn mưa nào đã đi?…

La Vinh

Mưa mùa hạ

Đó là cơn mưa
Cũng ồn ào như ngàn cơn mưa khác!
Sấm đùng đoàng gọi chớp
Mưa khanh khách cười mãn nguyện, hồn nhiên.

Lá đong đưa hứng hạt mưa xiên
Đất vơ vào ngộ nhận
Mưa như một thằng lấc cấc
Có lúc lại như một thiếu phụ cô đơn!

Sấm mây giông phút chốc ghen hờn,
Sét như là thách đố
Nắng gầm gừ đến thế
Rồi cũng ngả lòng, dễ dãi cho mưa.

Sau đám mây thịnh nộ trái mùa,
Gió nhẹ nhàng ca hát
Mưa, sau phút ồn ào, xao xác
Hối hả làm thành dòng chảy trong veo!

Hồng Oanh

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN