Truyện ngắn: “Vào một ngày đẹp trời nọ”

Truyện ngắn: “Vào một ngày đẹp trời nọ”

Đỗ Quang Vinh, tác giả của những áng văn chương ám ảnh, “Vào một ngày đẹp trời nọ” cũng vậy. Một ngày đẹp trời nhưng đầy ma mị…

Vào một ngày đẹp trời nọ, mà cũng không hẳn là ngày đẹp trời, kí ức của tôi về bầu trời ngày hôm đó cũng mơ hồ như bao ngày khác thôi…

Mấy ai lại quan tâm tới chuyện sắc trời vào mỗi ngày như thế nào, nó đập vào mắt ta mỗi buổi sáng rồi lại đi qua mà không để lại dấu vết, nếu ai đó hỏi tôi vào thứ hai tuần trước bầu trời như thế nào hoặc mới chỉ hôm qua thôi sắc trời nhìn ra sao thì câu trả lời của tôi vẫn là không biết. Chúng ta bỏ qua những việc như vậy trong cuộc sống, đó cũng chẳng phải là điều gì ghê gớm lắm, nếu chú ý hết tất thảy mọi thứ xung quanh mình thì cuộc đời của chúng ta sẽ trở thành một đống hỗn loạn những sự việc chẳng đâu vào đâu mất.

Nói chung cụm từ: “Vào một ngày đẹp trời nọ” chỉ là một cách để bắt đầu câu chuyện của tôi, một chuyện mà tôi cần kể lại bằng cách viết ra thành một truyện ngắn, nhưng tôi lại chẳng có năng khiếu viết văn lắm, tôi đâu phải là nhà văn mà cũng chẳng có ý định làm nhà văn nên nếu có gì sai sót trong câu chuyện này thì mong các bạn bỏ qua cho.

Được rồi, dông dài vậy là đủ rồi, chắc hẳn nãy giờ các bạn đã mệt vì lời phân bua dài dòng của tôi nên chúng ta sẽ bắt đầu lại và tôi sẽ cố gắng không để lạc đề lần nữa. Rõ ràng là tôi chẳng có năng khiếu viết văn chút nào.

Vào một ngày đẹp trời nọ, chính xác là vào thứ 5, ngày 12 tháng 7, lúc 8 giờ 10 phút sáng, nói rõ như thế này chắc hẳn làm câu chuyện giảm đi tính văn học của nó nhưng chắc chắn sẽ làm nó có tính lịch sử hơn. Khi ấy tôi đang ở trong ngôi nhà của mình, cái ngôi nhà bình thường với cái tông màu xám buồn tẻ chẳng lấy gì là nổi bật toạ lạc trên một con đường cũng bình thường không kém, nhìn ra cái công viên vô cùng bình thường.

Mà về khái niệm bình thường thì tôi cho rằng mỗi người lại có một định nghĩa khác nhau về nó, sự bình thường của người này hoá ra lại khác thường với người khác. Giống như câu chuyện về việc phát hiện ra thú mỏ vịt ở Châu Úc, khi lần đầu tiên được đem về Châu Âu (trong trạng thái đã chết) các nhà sinh học đã cho rằng con thú này là một trò lừa đảo của ai đó. Bản thân họ chưa bao giờ thấy một loài kì lạ như thế này trước đây, một con thú giống như Hải Li với mỏ của một con vịt, chân giống như chân vịt và có lông mao họ cho rằng người ta đã cắt mỏ một con vịt và gắn vào con Hải Li. Khỏi phải nói tất cả những người đó đã bất ngờ như thế nào khi được thấy một con còn sống. Nhưng đối với thổ dân Châu Úc thì con thú này lại hoàn toàn bình thường, họ đã thấy nó từ cả trăm năm nay rồi, một con thú đẻ trứng nuôi con bằng sữa đối với họ cũng chẳng lạ lùng bằng những người mặt tái, lang thang trong rừng với cây gậy khác ra lửa. Bình thường đó chỉ là một từ rút gọn của câu: “Đó là cái hay sự việc mà tôi đã thấy hoặc đã biết trước đây!” Đối với con người cái gì họ chưa từng thấy hay chưa từng được nghe nói tới đều là khác thường cả.

Trở lại với câu chuyện của tôi, khỉ thật, tôi lại lạc đề rồi, viết văn quả là một công việc khó khăn, giờ thì tôi thấy thông cảm cho những nhà văn hơn rồi, họ luôn phải đối mặt với việc kể câu chuyện chính và giải thích những vấn đề bên lề, làm sao cân bằng được hai chuyện đó là một kĩ năng mà rõ ràng tôi không có.

Tôi đang ngồi trong nhà, tận hưởng buổi sáng của mình trong yên bình và chậm rãi, không có bộ mặt thằng cha trưởng khoa bất tài cứ thích làm ra vẻ bề trên, không có mấy đứa sinh viên khó chịu nghĩ rằng mình thông minh hơn tôi, không có kẹt xe, không có ai la hét vào mặt người khác.

Mỗi ngày cuộc sống đem tới cho ta bao nhiêu áp lực, nghe như mở đầu của một đoạn quảng cáo nào đó nhưng chẳng may đối với tôi nó lại là sự thật. Áp lực cứ ập tới và trong cái hệ thống khốn kiếp này thì dù ta có cố gắng tới cách mấy thì thành quả cuối cùng lại rơi vào tay những kẻ chẳng làm gì. Hơn 10 năm làm việc tôi đã mệt mỏi rồi, hết khát khao mà chấp nhận yên phận. Đi trên cái con đường tẻ nhạt của mình.

Thỉnh thoảng lại tự cho phép mình thư giãn vào những ngày nhàn rỗi.

Chỉ có mình tôi trong cái góc nhỏ bé bình yên của mình, mỗi buổi sáng nắng lại chiếu xuyên qua ô cửa sổ và đổ xuống bàn ăn, đập thẳng vào mặt tôi làm tôi khó chịu nhưng vào ngày hôm đó thì lại không như vậy. Phải rồi, ngày hôm đó buổi sáng sớm trời đã rất nhiều mây nên mặt trời đã không thể ló dạng ra để chiếu cái ánh nắng huy hoàng và khó chịu của mình được.

một ngày đẹp trời

Ảnh minh họa: Doctailieu.com

Bây giờ thì tôi nhớ ra sắc trời hôm ấy như thế nào rồi, điều này có nghĩa là tôi phải viết lại đoạn đầu, nhưng thôi tôi quá lười để làm chuyện đó và nếu sửa lại phần đầu nhiều khi tôi sẽ phải viết lại tất cả cho hợp lí, chỉ nghĩ vậy thôi là tôi đã cảm thấy chóng mặt rồi.

Tôi nhớ khi còn đi học trong các giờ viết văn tôi luôn nhờ thằng bạn ngồi kế bên mình làm cho cái mở bài để chép vào. Đó là những năm cấp 3, thằng bạn ngồi bên cạnh tôi học rất giỏi môn văn nhưng lại học dở toán, tình cờ tôi lại khá toán và rất tệ văn, nên vào giờ kiểm tra văn nó giúp tôi, còn lúc kiểm tra toán tôi đã giúp nó. Hai chúng tôi đã giúp đỡ nhau cùng tiến bộ hoặc cùng lên lớp như vậy, ai mà chẳng gian lận trong chuyện học hành, giống như ai cũng từng nói dối trong đời vậy. Chỉ là đôi khi người ta tỏ ra quá khó khăn để nhận lỗi của mình thôi.

Như Lance Armstrong vậy, mà đó cũng chẳng phải là chuyện của tôi, chẳng ai có quyền phán xét người khác hết, hệ qui chiếu, thế giới quan của người này đôi khi lại là đổ bỏ đi của người khác. Ta không phải là họ để biết được họ phải chịu đựng và trải qua những gì. Nếu ai đó đã phạm lỗi và đã bị trừng phạt rồi thì mọi chuyện cũng chẳng có gì đáng để nói nữa.

Rồi ngày mai người ta sẽ có những chuyện mới thôi, tất cả lại quên ngay và cuộc sống vẫn tiếp diễn.

Tôi lại lạc đề nữa rồi, lần thứ 3, tôi nghĩ nếu cô giáo dạy văn cấp 3 của mình mà chấm điểm bài này thì chắc chắn nó chẳng được trên 2 điểm.

Tôi ngồi trên bàn ăn của mình, bên li cà phê tự pha và tờ báo quen thuộc, nhấm nháp vị của một buổi sáng rãnh rổi lâu rồi không có.

Đúng lúc đó thì có tiếng gõ cửa, tiếng gõ có vẻ xa lạ, không nhanh như của những người giao bưu phẩm hay thu tiền điện; cũng không chậm như của những người bán hàng hay quảng cáo sản phẩm hoặc lừa đảo nếu có ai đó muốn gọi họ như vậy. Tôi uể oải đứng lên, lầm bầm chửi thầm vài câu mà không thích hợp để đem vào đây một văn bản ít nhiều có tính văn học, quí vị độc giả có thể liên hệ những câu đó với những câu quen thuộc mà mình thương lầm bầm khi bực mình.

– Tôi ra liền đây! – tôi nói, cho ai đó đứng bên ngoài trong khi chân bước đi chậm nhất có thể.

Mở cửa, tôi giật mình, có lẽ tôi đã đứng sững trong năm phút, tim như ngừng đập, thời gian như ngừng trôi… Các nhà văn hay mô tả về sự bất ngờ của nhân vật như vậy, tôi không có khả năng để mô tả cái khoảng khắc ấy nên quí vị độc giả có thể tự do liên hệ với các đoạn tương tự trong những tác phẩm yêu thích của mình. Xin lỗi các bạn vì vốn văn chương hạn hẹp của tôi.

Đứng bên ngoài là thằng bạn năm cấp 3 của tôi, đứa ngồi kế bên tôi và làm những cái mở bài cho tôi suốt ba năm học. Nhìn thấy tôi nó nở một nụ cười, thật khó để nói nụ cười ấy giống hay khác với nụ cười trước đây của nó vì đơn giản là tôi quên mất trước đây nó cười như thế nào rồi. Chính xác hơn là vài phút trước tôi còn chẳng hình dung nổi gương mặt của nó một cách rõ ràng, đại khái chỉ là vài đương nét mờ nhạt như trong một bức kí hoạ ẩu tả và xấu tệ của một kẻ có ít nhiều máu hoạ sĩ vậy, dù sao thì cũng đã 5 năm trôi qua kể từ lần cuối cùng tôi thấy nó rồi. Có nhiều thứ cần phải ghi nhớ hơn là mặt của một đứa bạn năm cấp 3.

Tôi mời nó vào nhà, nó ngồi xuống dối diện với tôi, ly cà phê và tờ báo buổi sáng. Nụ cười của nó vẫn lửng lơ trên khuôn mặt như một áng mây xám xa xôi điềm báo cho một cơn mưa phá hỏng ngày đẹp trời của tôi vậy(chà, lâu lâu tôi cũng có được một câu hay hay, nhưng rõ ràng nó là quá nhỏ so với tổng số những câu chẳng đâu vào đâu mà tôi viết nãy giờ).

Tôi hỏi nó muốn uống gì không: cà phê, bia hay nước ngọt hay những cái khác mà tôi không có ở đây và phải chạy ra ngoài để mua. May thay nó trả lời chỉ cần nước lọc là được rồi.

Tôi rót một ly nước lọc và để xuống cạnh nó, lặng lẽ ngồi xuống nhìn nó. Trong lòng tôi tự hỏi chuyện này là như thế nào, càng nghĩ tôi lại càng thấy rồi bời hơn, rõ ràng là quá vô lý, không thể có chuyện này được. Việc nó tới tìm tôi là một chuyện không thể xảy ra, nhưng nó đang ở đây, sờ sờ trước mặt tôi.

– Sao mày lại ở đây?- tôi hỏi sau một lúc lâu im lặng đầy nghi hoặc.- Chẳng phải mày chết rồi sao?

Nói rõ hơn về cái chết của nó, lần cuối cùng tôi gặp thằng bạn của mình là vào 5 năm trước trong đám tang của nó. Một đứa bạn cũ đã gọi điện cho tôi và nói rằng nó mới chết nên cả lớp quyết định đi viếng, lúc đó tôi cũng rảnh rỗi nên đã đồng ý. Nói là cả lớp cho oai chứ thứ thật chỉ khoảng mười người đi, những đứa khác đều có chuyện để làm rồi, cũng chẳng trách được, xét cho cùng thì mọi thứ đã qua quá lâu rồi, tình bạn của chúng tôi đều đã bị phai nhạt. Ai nói rằng tình bạn là mãi mãi chứ, chẳng có gì là mãi mãi, con người chỉ tự lừa dối nhau để thấy an lòng thôi.

Chúng tôi tới, thắp vài nén nhang, lạy vài lạy, ngồi nói chuyện một chút với gia đình nó, với người bạn gái của nó, ở tuổi này cả lớp cũ của tôi đều đã có gia đình riêng, chỉ tôi với nó là còn độc thân nhưng ít nhất thì nó cũng có bạn gái. Một cô gái xinh đẹp như người mẫu và rõ ràng là quá tầm so với một thầy giáo dạy văn.

Ấn tượng duy nhất của tôi về cô ta đó là suốt cả buổi cô ta cứ luôn miệng nói về việc thằng bạn tôi đã chiều chuộng cô như thế nào, du lịch, mua sắm, ở những nơi sang trọng nhất, lúc đó tôi đã nghĩ chắc hẳn thằng bạn mình mới trúng số. Ngoài ra cô còn nhắc tới một chi tiết về cái chết của nó cái đồng hồ điện tử đeo trên tay thằng bạn tôi lúc chết chạy hết về số không và dừng lại như một điềm báo chẳng lành.

Sau đó cả bọn ra về và có đứa rủ đi karaoke, tôi không tham gia dù cả bọn ra sức này nỉ, tôi chẳng thích mấy trò hát hò nhậu nhẹt đó lắm và bản thân tôi cũng thấy việc đi ăn nhậu sau khi vừa ra khỏi một đám tang là vô cùng bất lịch sự.

Cái quan niệm lỗi thời của tôi dường như đã bị bỏ quên trong thế giới này rồi.

Nguyên nhân cái chết sau nay tôi cũng được nghe loáng thoáng từ mấy đứa bạn cũ, tự sát vì áp lực công việc, xã hội ngày nay thật điên rồ. Ngay cả một thầy giáo dạy văn cũng có thể tự sát vì áp lực công việc. Hình như trước đó vài ngày thằng bạn tôi đã xin nghỉ việc ở trường và dồn hết tiền dành dụm để đi du lịch, vậy mà cũng không thoát khỏi áp lực. Tôi nghiệp thằng bạn tôi, nó rất ghét giáo viên lúc còn đi học, rồi nó lại làm cái nghề mà mình ghết nhất, luôn cố gắng làm mọi việc người khác giao cho mình để rồi cuối cùng chết trẻ.

Lẽ ra tôi phải nói là việc nó chết đã gây ra một cú sốc rất lớn đối với tôi, rằng trong một thời gian dài tôi đã không sống được bình thường này nọ, nhưng tiếc thay đó không phải là sự thật. Sau cái chết ấy tôi vẫn sống bình thường, từng ngày vẫn tới rồi đi qua theo cái nhịp điệu quen thuộc của chúng.

Nó mỉm cười.

– Đúng là tao chết rồi. – thằng bạn tôi bình thản trả lời giống như chúng tôi đang nói về cái chết của ai đó khác vậy – Nhưng chuyện đó giờ đây không quan trọng, tao tới đây để nói mày cũng sắp chết – nó nhìn thằng vào mắt tôi, vẫn mỉm cười, không để lộ một chút cảm xúc nào.

Tôi cảm thấy, mà thôi, các bạn cứ liên hệ với bản thân mình để biết rõ thêm chi tiết, cứ tưởng tượng ai đó bạn quen đã chết rồi giờ đây lại xuất hiện trước mặt bạn và nói rằng bạn sắp chết. Nếu bạn thấy khó tưởng tượng quá thì bạn đã biết cảm giác của tôi lúc này là gì rồi đó.

– Vì sao?- tôi hỏi nó giọng run run.

– Mày thấy đó – Nó nói chậm rãi, vẫn cái kiểu nói chuyện dài dòng của nó như lúc trước – Con người có rất nhiều cách để chết, mỗi ngày có thêm rất nhiều người chết vì vô vàn lý do khác nhau. Đó là việc bình thường, vòng quay của cuộc sống, luân hồi hay cái gì đó đại loại vậy, mày biết đó, cái mà người ta hay kháo nhau ấy – nó nhún vai, như thể đây mà một trong những kiến thức bắt buộc phải biết với con người hiện đại, kiểu như việc trái đất quay xung quanh mặt trời hoặc thế giới hình tròn vậy – Nhưng đa phần con người đều không biết được chính xác khi nào thì họ chết, vài người có thể biết được họ còn sống bao nhiêu tháng, nhưng không ai biết được chính xác ngày giờ cái chết của mình, trừ những người có ý định tự sát. Chết là điều bí ẩn cuối cùng của cuộc sống – nó đan hai bàn tay vào nhau, cuối xuống nhìn ly nước lọc – Tao tới đây để nói chính xác cho mày ngày giờ mày sẽ chết, đúng tới từng giây, tao sẽ giải đáp chính xác cho mày cái bí ẩn lớn nhất của cuộc sống.

Trải nghiệm cận tử

Ảnh minh họa: GenK

– Biết được chính xác thời gian mình chết thì chẳng có gì hay ho hết – tôi nhăn mặt.

– Không đâu, con người luôn có những việc rất muốn làm nhưng không thể làm được, họ không dám bỏ ra khỏi cái lối đi thường ngày để làm chúng. Cứ thử tưởng tượng một kẻ chán ghét công việc sắp chết vì một tai nạn bất ngờ, hắn sống và đi làm mỗi ngày nhưng không hề thích chuyện mình làm. Vì không biết được rằng mình sắp chết nên hắn đã phí phạm những ngày cuối cùng của cuộc đời mình vào những thứ vô nghĩa và đáng chán thường ngày. Nếu biết trước hắn có thể bỏ tất cả và làm điều thật sự muốn làm. Tao sẽ cho mày cái đó.

– Đổi lại là cái gì?

Nó mỉm cười.

– Đúng là không có gì miễn phí hết. Sau khi mày chết tao sẽ lấy đi một thứ của mày, nhưng cụ thể là cái gì thì tao sẽ không cho mày biết. Cái giá để làm những việc mình thật sự muốn không hề rẻ đâu, chắc chắn là vậy – hắn khoát tay – Được rồi, tao đã nói hết với mày những điều kiện giao dịch, giờ nếu mày đồng ý chúng ta sẽ bắt tay nhau nếu không tao sẽ đi ra khỏi cửa và chuyện này chưa từng xảy ra, mày sẽ quên hết cuộc trò chuyện này. Mày vẫn sống trong sự bí ẩn của cuộc sống, đi trên con đường quen thuộc mỗi ngày của mình mà không biết lúc nào cái chết sẽ ập tới và nuốt chửng mình.

Nuốt nước bọt, tôi chau mày suy nghĩ, nhìn bàn tay của thằng bạn mình đưa ra trong khoảng không. Trong vài giây đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, trống rỗng như, thật sự khó khăn khi phải so sánh sự trống rỗng trong đầu óc mình với một thứ gì đó; nhưng có so sánh thì văn bản sẽ trở nên sinh động hơn và có tính văn học hơn.

Những nhà văn luôn giỏi trong chuyện so sánh thứ này với thứ kia, làm cho cái này trông giống như cái khác, điều đó khiến người đọc thú vị. Viết văn chẳng dễ dàng như làm toán chút nào, toán luôn có quy tắc, sự sáng tạo của toán nằm trong những quy luật cơ bản của tự nhiên còn sự sáng tạo của văn học lại tràn lan ra bên ngoài mọi công thức, chẳng có quy luật nào hết, tất cả chỉ là sự nhào trộn, đảo lộn, sinh ra và giết chết của ngôn từ.

Một bức tranh đáng giá hơn cả ngàn phương trình, như ai đó đã từng nói.

Mà, ôi trời, tôi lại lạc đề nữa rồi, cứ mỗi lần gặp những chỗ khó khăn là tôi lại suy nghĩ lan man, khi những ngón tay dừng lại trên bàn phím thì trí óc của tôi lại lung lạc đi đâu mất, chán thật, có lẽ bán cầu não trái của tôi chỉ là một vùng đầm lầy mờ nhạt so với cái bán cầu não phải phát triển như một đô thị được quy hoạch rõ ràng.

Mà thôi trở về với chuyện lúc đó. Tồi ngồi một lúc lâu trên ghế cân nhắc đề nghị của nó, rõ ràng chuyện này không phải là chuyện đùa, cứ nhìn vào cái kiểu cười cười bí hiểm của nó thì biết, mỗi khi thằng bạn tôi nghiêm túc là nó lại như vậy. Chắc chắn bạn tôi không từ cõi chết trở về để đùa với tôi, vậy thì cực khổ quá, muốn đùa thì gửi thư hay email hoặc gọi điện cũng được rồi, bây giờ là thời đại của khoa học công nghệ mà. Công nghệ nhát ma ắt hẳn đã tiến bộ vượt bậc so với trước đây, người chết có thể chẳng cần xuất hiện nữa là, chỉ cần ngồi trên thiên đường hoặc địa ngục mà chọc phá người nhân gian là được rồi. Nếu nó không nói đùa nghĩa là tôi sắp chết thật và nếu đồng ý với nó tôi sẽ biết được chính xác khi nào mình chết để trước đó có thể làm những việc mình muốn tuỳ thích mà không sợ hậu quả.

Nghe có vẻ rất thú vị, thế giới sẽ mở ra cho tôi với vô vàn tự do và sự lựa chọn. Chẳng ai ngăn cản được tôi, chẳng có quy tắc nào mà tôi không vượt qua được vì tôi chẳng còn gì phải sợ nữa, chết có nghĩa là rủ bỏ trách nhiệm.

Nhưng tôi thật sự muốn làm gì? Tiếng câu hỏi đó bật lên trong não tôi như cái âm thanh vang lên khi dây đàn ghita bị đứt vậy, cứ ngân mãi trong không khí và để lại một sự khó chịu tới lạ lùng. Trước giờ tôi không hề có suy nghĩ về điều mình thật sự muốn làm.

Khi chúng ta đặt tới cái tuổi nào đó, khi cuộc sống đã đi vào ổn định thì con người ta bắt đầu chấp nhận việc an phận trên con đường mòn mà mình đã vạch sẵn ra, bởi trên đường thì an toàn hơn. Rồi một thời gian sau đó chúng ta chẳng biết gì ngoài con đường đó nữa.

Tôi cũng là một kẻ tương tự như vậy, khi tốt nghiệp cao học toán, tôi đã quyết chí trở thành một nhà toán học. Tốt nghiệp với một tấm bằng loại ưu tôi về đầu quân cho một trường đại học danh tiếng trong nước, vừa nghiên cứu vừa giảng dạy. Cũng được môt vài thành tựu nhưng chẳng có cái nào thật sự nổi bật, nhưng tôi hài lòng với cuộc sống của mình. Làm việc mình muốn làm từ nhỏ, chẳng phải bận rộn gì nhiều, thu nhập ổn định; tôi đã lên tới đỉnh, chẳng còn gì để phấn đấu nữa. Cuộc sống sau đó chỉ là những chuỗi ngày giống nhau, tôi đến giảng đường rồi lại về nhà, tận hưởng cuộc sống theo cách riêng của mình, thỉnh thoảng đi xem phim một mình, rồi đi du lịch với vài người bạn đồng nghiệp, tôi cũng yêu nhưng cũng chẳng tới đâu, dường như tôi không hợp với tình yêu. Nhiệt huyết thời trẻ của tôi đã tắt lịm, cái duy nhất còn lại chỉ là ánh hào quang của nó đang mờ nhạt dần theo thời gian.
Đó là tôi lúc này, ở trên đỉnh và đang tìm đường đi xuống.

Vậy tôi thật sự muốn làm gì?

Khát khao, ước mơ hay một cái gì đó đại loại vậy.

Tôi cân nhắc lại những điều kiện của mình, nếu tôi biết trước cái chết của mình tôi có thể thu xếp và làm những việc mà mình chua làm bao giờ; nếu tôi không biết tôi sẽ lại tiếp nối những chuỗi ngày lặp đi lặp lại trước kia. Nhưng nếu tôi đồng ý thằng bạn tôi sẽ tước đi một cái gì đó của tôi sau khi tôi chết, là cái gì thì tôi không biết được, một thứ quan trọng, theo như lời nó nói thì có vẻ là như vậy. Cái giá không hề rẻ,nhưng tôi có gì để mất đâu chứ? Đằng nào tôi cũng sẽ chết, sớm thôi, như lời đứa bạn mình nói. Và tôi muốn có một cái gì đó khác hơn những chuỗi ngày đang trôi trong nhàm chán của mình!

Tôi đưa tay ra bắt tay thằng bạn. Bàn tay của nó lạnh như nước đá.

– Được rồi, tao đồng ý với cuộc trao đổi này.

Trong một giây khuôn mặt thằng bạn tôi mất đi cái nụ cười vui vẻ từ nãy giờ, nhưng ngay lập tức nó trở lại bình thường ngay. Nó đứng lên, nói với tôi.

– Khi tao ra khỏi cửa nhà mày thì giao dịch chính thức được bắt đầu. Mày phải suy nghĩ cho kĩ, lúc tao ra khỏi đây rồi thì không hoàn trả lại được nữa đâu.

Tôi lắc đầu và nói rằng mình sẽ không hối hận đâu.

Nó chào tạm biệt tôi rồi bước ra cửa, vặn nắm đấm.

– Vì sao lại là tao?

– Sao? – thằng bạn tôi khựng lại, giật mình, nó vẫn quay lưng về phía tôi.

– Trong bao nhiêu người vì sao mày lại chọn tao?

– Cũng không hẳn – nó lắc đầu – Đây chỉ là công việc thôi.

– Chết rồi mà vẫn phải làm việc sao?

Nó quay lại nhìn tôi, đôi mắt buồn bã.

– Khi còn nợ thì người ta vẫn còn phải làm việc. Làm việc mãi cho tới khi trả được hết nợ với cái thế giới này, cả khi sống lẫn khi chết.

– Cảm ơn mày vì đã báo cho tao biết.

– Đừng cảm ơn tao – nó khẽ nhếnh mép.- Mọi thứ đều có cái giá của nó.

Nó bước ra ngoài đóng cửa lại.

Tôi đứng nhìn cánh cửa một lúc, lòng trống rỗng chẳng một suy nghĩ nào. Tôi sắp chết, nhưng tôi lại chẳng hề lo sợ gì về chuyện đó, chỉ cảm thấy trống rỗng. Quay lại, tôi thấy trên bàn ăn có một cái đồng hồ đeo tay. Với tay lấy cái đồng hồ, những con số trên mặt đồng hồ đang đếm ngược, 335 giờ, 17 phút, 20 giây. Tôi nhẩm tính, hai tuần.

Đeo cái đồng hồ vào tay.

Tôi còn hai tuần để sống!

Buổi chiều trời đổ mưa, mưa chậm rãi điểm xuống từng dòng đầy mơ hồ, tôi ngồi bên cửa sau, lưng dựa vào bản lề nhìn mưa. Tôi điểm lại từng sự việc trong đời mình rồi nhận ra cả cuộc sống của mình không có gì thật sự nỗi bật. Cảm giác như tôi đi trên một con đường bằng phẳng, chẳng có chông gai mà cũng chẳng có lấy hoa hồng, nó chỉ đơn giản trải ra phía trước và tôi đi trên nó chẳng bao giờ thắc mắc tại sao. Tôi nhớ tới những sự kiện đã xảy ra trong cuộc đời bằng phẳng và lặng lẽ của mình, chúng thật mờ nhạt, chẳng có nỗi đau nào rõ ràng, chẳng có niềm vui nào hiện hữu, thời gian đã làm việc của nó và kéo mọi thứ trở nên xa xôi.
Tôi nghĩ về tôi và hắn, cách chúng tôi quen nhau, trải qua những năm tháng cấp 3, hai kẻ lạc điệu, không hợp mốt thích sống trong cái vo sỏ của mìn; ngu ngốc, cả tin và ngây thơ, mọi thứ lúc ấy thật đơn giản biết bao. Rồi cách mà chúng tôi trưởng thành và xa nhau sau đó là đánh mất chính mình. Nó thì chấp nhận trở thành giáo viên dạy văn, cái nghề mà nó ghét nhất, còn tôi thì vùi mình trong công việc nghiên cứu.

Tôi dành cả ngày hôm ấy để suy nghĩ về đời mình, những việc mình đã làm và sẽ làm, tổng kết tất cả thành một biểu đồ trong đầu.

Những điều tôi thật sự muốn làm là gì?
Mưa vẫn rơi từ trưa tới tối ngày hôm ấy, mưa mãi…

Sáng hôm sau, với một kế hoạch rõ ràng, tôi đi tới ngân hàng mang theo đầy đủ giấy tờ các loại để thế chấp nhà và xe và mọi thứ mà tôi có thể thế chấp được để vay tiền. Tôi hoàn tất thủ tục trong vòng 1 tuần (lẽ ra không nhanh tới vậy nếu tôi không đi đường tắc, bỏ tiền vào đúng chỗ cần bỏ, thứ nhớt dơ bẩn mà xã hội này luôn cần để bôi trơn cho guồn máy chạy hết tốc lực) và nhận được khoản tiền vay vốn từ ngân hàng rồi chuyển vào một tài khoản khác.

Sau đó tôi đi tới ngôi trường mà mình đã làm việc từ đó tới giờ. Bước lên thẳng khoa toán, đạp cửa vào phòng, đập lên bàn của thằng cha trưởng khoa. Và hơn nửa tiếng đồng hồ với cái khuôn mặt đờ đẫn ngu ngốc của lão, tôi đã thuyết giáo cho lão nghe về sự hèn nhát, bất tài và vô dụng của chính lão. Việc tôi đã làm chăm chỉ ở đây như thế nào và những thứ tôi làm đã trở thành của lão như thế nào, tôi đạp đổ cái máy tính của lão, đập vỡ mấy món đồ sứ trang trí trên kệ, vứt tấm hình để trên bàn lão ra ngoài cửa sổ và trong cơn bùng nổ cuối cùng tôi đấm thẳng vào mặt lão một quả, khiếm lão hộc máu mồm. Tôi đứng nhìn lão nằm dưới đất, cười hả hê rồi mở cửa bước ra khỏi văn phòng. Đồng nghiệp nhanh chóng xúm lại, vài người có vẻ hốt hoảng, vài người khác lao vào can ngăn không cho tôi rời khỏi, tất cả đều không ngờ được tôi sẽ làm việc này. Tôi chuồn ngay trước khi bảo vệ lên tới.

Đi thẳng về nhà, thu dọn hành lý, cầm theo cái vé máy bay đã mua trước đó, cầm theo hộ chiếu, vấn đề visa có thể giải quyết sau tôi ra thẳng sân bay, lên máy bay và bắt đầu cuộc hành trình cuối đời của mình.

Trong cái tuần cuối cùng trong cuộc đời mình tôi đã có khoảng thời gian dễ chịu nhất, vứt đi tất cả mọi thứ mà mình gánh trên vai bấy lâu nay. Mọi thứ trở nên dễ dàng, cuộc sống xa hoa, những cuộc vui bất tận, rượu, tình dục; tôi buông thả tận hưởng cho hết những cái mà mình không được tận hưởng trước kia.

Những buổi tiệc bất tận, những cơn say kéo dài mãi không dứt.

Và thời gian vẫn trôi, trôi và trôi…

6 ngày trôi qua…

Tôi quyết định sống hết ngày cuối cùng của mình trong yên tĩnh.

Một buổi sáng đẹp trời, tôi ngồi bên bờ biển vắng tanh của khu resort, giờ không phải là mùa du lịch nên chỉ có mình tôi ở đây. Gió biển thổi thốc từng cơn làm những chiếc dù màu trắng ở xa xa vẫy phần phật, sóng thả mình lơ đễnh hết đợt này rồi đợt khát ì ầm đập vào bờ.

Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu tôi.

Nếu tôi không chết thì sao?

Nếu sau khi chiếc đồng hồ chạy hết số mà tôi vẫn sống thì sao?

Tôi chẳng còn gì hết, tôi đã thế chấp nhà cho ngân hàng và đã tiêu xài gần hết số tiền cho vay. Tôi cũng đã tự tay huỷ hoại sự nghiệp của mình, lão trưởng khoa có quan hệ rất rộng với những người trong ngành (vì vậy lão mới giữ được ghế của mình), tôi đánh lão thì coi như đã tự tay đóng cánh cửa xin việc làm ở bất kì trường đại học, viện nghiên cứu nào khác. Chỉ cần thấy mặt của tôi là người ta sẽ đá đít ra khỏi cửa ngay lập tức. Tôi đã không còn đường lùi nữa rồi, tôi đã huỷ hoại sự nghiệp, danh dự, nhà cửa và tài sản của mình, ý nghĩ đó làm tôi hoảng sợ. Tôi sợ phải đối mặt với những điều mình đã gây ra.

Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy muốn chết!

Rồi tôi nghĩ tới thằng bạn mình, nghĩ tới cái chết của nó. Và tôi nhận ra một điều, không phải ngẫu nhiên mà nó xuất hiện trước nhà tôi, nó cũng là một người được báo trước cái chết giống như tôi.

Trước khi chết nó cũng nghỉ việc ở trường, đi du lịch. Cô bạn gái của thằng bạn tôi luôn miêng khoe về sự hào phóng của nó. Một thầy giáo không thể có nhiều tiền như vậy được.

Và chi tiết cái đồng hồ mà nó đeo lúc chết, khỉ thật, sao tôi lại không nghĩ ra sớm hơn chứ?
Mọi thứ đều hợp lí, nhưng vì sao nó lại phải tự tử?

Tôi nhận ra ngay câu trả lời, nó sợ phải đối mặt với hiện tại vì đồng hồ đã nhảy hết số mà nó vẫn không chết.

Tất cả chỉ là một trò lừa!

Đứng lên, tôi cảm thấy chóng mặt, đi trở vào phòng, tôi ngồi xuống góc tường, chân tay run lên.

“Bình tĩnh.”- tôi tự nhủ.

Thằng bạn tôi được báo trước về cái chết giống như tôi, nó đã dùng khoảng thời gian cuối đời mình để ăn chơi. Rồi sau đó nó được phát hiện đã chết do tự tử và tiếp theo là nó xuất hiện trước cổng nhà tôi.

Nó nói sẽ lấy đi một thứ gì đó của tôi sau khi tôi chết, một thứ rất quan trọng. Thứ mà nó cũng đã bị lấy đi từ người khác.

Mọi thứ đều có cái giá của nó!

Cái giá đó là gì?

Suy nghĩ, suy nghĩ.

Kẻ tự tử thì không được lên thiên đường, linh hồn của kẻ đó sẽ bị đày xuống địa ngục, phải rồi, cái giá mà tôi phải trả là chỗ của tôi trên thiên đường.

Đây không phải là môt cuộc giao dịch.

Đây là một trò lừa đảo. Những kẻ bị dụ dỗ, đánh mất tất cả rồi phải tự tử và sau đó phải làm việc để trả lại món nợ của mình, phải đi lừa thêm những kẻ khác. Môt sự trừng phạt!

Tôi cảm thấy choáng váng vì những gì mình đã nghĩ ra. Nhìn đồng hồ, thời gian còn 10 tiếng. Tôi phải làm gì lúc này? Chẳng có cách nào để quay lại nữa, quá muộn rồi.

Quá muộn…

Đó là toàn bộ câu chuyện của tôi, cách mà mọi thứ diễn ra, hơi khó tin nhưng đó đều là sự thật, thật như lúc này đây, khi ngón tay tôi lướt trên bàn phím, thật như những cơn sóng biển đang vỗ vào bờ ngoài kia, thât giống như việc cái đồng hồ của tôi vừa thông báo tôi chỉ còn 1 tiếng nữa để sống trên đời này vậy.

Cuối cùng tôi nhận ra mình vẫn chẳng biết gì về cái chết, nó vẫn bí ẩn, xa xôi; có chăng chỉ là thái độ của tôi đối với nó đã thay đổi. Nhưng cũng chẳng còn quan trong nữa rồi, tôi đã mất tất cả; hoá ra tôi vẫn ngây thơ, ngu ngốc và cả tin như ngày nào. Con người là vậy, họ cứ tưởng mình thay đổi nhiều lắm nhưng hoá ra họ chỉ đổi một cái mặt nạ mới, để nguỵ trang và hợp với số đông.

Tôi nhận ra rằng ngay khi mình bắt tay với đứa bạn cũ thì tôi đã không tham gia bất kỳ môt giao dịch mà tôi đã dự phần vào một trò chơi.

Trò chơi của quỷ dữ!

Và câu chuyện của tôi tới đây là hết, chỉ còn 55 phút, 47 giây nữa thôi…

06/11/2012
Đêm xám.

Nguyễn Quang Vinh

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN