Nhân quả tàn khốc cho người chồng vô ơn bạc nghĩa

Nhân quả tàn khốc cho người chồng vô ơn bạc nghĩa

Người chồng một thuở nghèo khó được cha mẹ tôi cưu mang và gả con gái rượu là tôi cho anh ta đã phải chịu cái kết cay đắng theo đúng luật nhân quả khi vô ơn bạc nghĩa, phản bội vợ con.

Nhân quả tàn khốc cho người chồng vô ơn, phụ bạc

Nhân quả tàn khốc cho người chồng vô ơn, phụ bạc. Ảnh: Phụ nữ Pháp Luật.

Tôi là con gái Hà Nội, sinh ra trong gia đình cơ bản, nền nếp. Cha tôi là giảng viên đại học xây dựng kiêm chủ doanh nghiệp. Còn mẹ tôi là bác sĩ. Cha mẹ chỉ sinh được mỗi tôi nên họ rất cưng chiều. Tôi được cha mẹ cho ăn học đàng hoàng, sống trong môi trường êm ấm của hạnh phúc gia đình. Lớn lên tôi lấy bằng đại học kinh tế và tìm được công việc phù hợp, mức lương khá ổn so với bạn bè cùng trang lứa. Tuổi thơ của tôi trôi đi êm đềm, tôi không phải lo nghĩ nhiều về cái ăn, cái mặc vì gia đình vốn đã khá đầy đủ về kinh tế rồi.

Năm tôi vừa tốt nghiệp đại học và mới đi làm, tôi quen anh. Khi ấy anh chỉ là một sinh viên cuối đại học xây dựng và là học trò của cha tôi. Cha tôi thương anh chịu khó dù nghèo khó. Anh không phải người Hà Nội, quê ở cách thủ đô gần 100 cây số. Anh đi học muộn mất 2 năm vì phải nghỉ ở nhà phụ mẹ bán hàng do cha mất sớm. Nghe anh kể về gia cảnh, cha tôi rất thương, nói anh tới công ty của ông làm giúp để có thêm thu nhập mà học tập.

Ra trường cha tôi nhận anh vào làm và giao cho một chức vụ quản lý, ông rất tin cậy anh. Anh cũng gặp gỡ tôi thường xuyên hơn và rồi một ngày đẹp trời đã ngỏ lời với tôi. Tôi chưa yêu bao giờ, mặc dù ngoại hình cũng tương đối, nhưng chỉ vì ít giao tiếp, chỉ biết có học. Khi nhận được lời tỏ tình của anh, tôi cảm thấy vừa hạnh phúc vừa ngại ngần. Rồi chúng tôi yêu nhau. Anh cho tôi cảm thấy mình như công chúa, vì cái gì anh cũng chiều tôi, tôi hạnh phúc sống trong tình yêu đó, và cha mẹ tôi cũng mãn nguyện.

Hai đứa yêu nhau được gần năm thì anh ngỏ lời cầu hôn. Cha mẹ tôi không ngại gia cảnh của anh, chấp thuận cho hai đứa. Lúc lấy nhau tôi còn nhớ nhà anh nghèo nên sính lễ tuyềnh toàng, nhưng cha mẹ tôi không bận tâm. Tôi lấy chồng mà mẹ chồng không cho bất kỳ cái gì, nhưng ngược lại cha mẹ tôi cho hai vợ chồng cả cái nhà rộng rãi ở phố chính thủ đô, vốn là của hồi môn đã được định sẵn cho con gái cưng của họ.

Anh dần dần lấy được chút kinh nghiệm nên rời bỏ công ty của cha tôi vốn ngày càng gặp khó do ông đã cao tuổi. Rồi chồng tôi được một người bạn giúp đỡ để về làm giám đốc 1 công ty nội thất. Bạn chồng tôi rất tin tưởng và giao phó mọi quyền lợi cho anh ấy, nên bước đầu mọi việc đối với gia đình tôi rất ổn thỏa. Chồng lương tốt, công việc ổn định, lại có thể lấy xe công ty chở vợ con đi chơi mỗi tối, hoặc hôm nào trời rét mùa đông tôi vẫn lấy xe công chở con đi học. Chúng tôi sống với nhau được 16 năm và đã có 2 cháu trai, con trai cả của tôi đã sắp bước vào cấp 3.

Nhưng rồi dần dần tôi thấy chồng có biểu hiện lạ. Anh không còn mặn nồng chuyện chăn gối, không còn yêu thương vợ con như trước. Anh thường xuyên về muộn, ăn nói cộc cằn, hay đi công tác đột xuất. Tôi linh cảm có điều gì chẳng lành, và thật phũ phàng khi tôi tìm ra sự thật. Chồng tôi đã có nhân tình là một cô kế toán cùng công ty. Thực chất họ đã cặp kè với nhau được mấy năm rồi, khi cô ta còn chưa lập gia đình. Sau đó cô ta lấy chồng, sinh con và vẫn tiếp tục quan hệ bất chính với chồng tôi. Chuyện này cả công ty đều biết, nhưng không ai dám nói gì, bởi vì họ không muốn gây khó cho bản thân. Có lần tôi đã khóc và chia sẻ với chồng, khuyên anh từ bỏ người đàn bà xấu xa kia để về với vợ con, nhưng chồng tôi chỉ cười và bảo tôi hoang tưởng. Nhưng tôi biết rằng anh đang lừa dối tôi. Tệ hơn thế, hai người còn thông đồng nhau thọc két tiền tỉ của công ty. Nhưng họ không hề sợ hãi mà vẫn nhởn nhơ, ngang nhiên cặp kè với nhau.

Cha mẹ tôi biết chuyện rất đau lòng. Họ không ngờ cậu học trò nông thôn chăm chỉ hiếu học ngày nào mà họ cưu mang và gả con gái cưng cho giờ đây lại trở thành kẻ bất nghĩa, vô ơn đến vậy. Cha tôi từng gọi anh tới và nói chuyện, nhưng sau đó ông lắc đầu thở dài. Thời gian trôi đi, con người thay đổi, lòng dạ khó lường. Tôi muốn li dị nhưng thương con vẫn còn nhỏ dại, cần cha mẹ ở bên. Vì thế tôi ngậm đắng nuốt cay làm người vợ nhịn nhục của anh, dù biết anh hàng ngày ôm ấp người đàn bà lăng loàn đó và làm chuyện xấu đối với bao người.

Chuyện cứ thế diễn ra và tôi ôm đau khổ hàng ngày, cho tới vừa qua, nhà tôi đón tin dữ. Anh bị phế khỏi vị trí giám đốc, cùng cô nhân tình bị điều tra vì tội biển thủ tiền của các cổ đông trong công ty. Tồi tệ hơn là anh mắc một căn bệnh khó nói, nhưng bệnh đó rất khó chịu và khó mà chữa dứt điểm. Về sau khi tới thăm anh trong trại tạm giam, tôi được anh thú nhận là bị lây từ người đàn bà lăng loàn kia.

Đến bây giờ chồng tôi đang ngồi tù, nhân tình của anh cũng vậy, cô ta đã bị chồng bỏ và không được quyền nuôi con. Tôi gần như đã không còn tình cảm gì nhưng vẫn có đôi chút nghĩa vợ chồng. Dù người phụ bạc nhưng tôi thỉnh thoảng vẫn tới thăm nuôi. Khi anh hối hận cúi đầu hỏi xin tôi tha thứ, tôi nói với anh, hãy để thời gian chữa lành vết thương trong tôi, nhưng e rằng bát nước đầy đã bị người ta đập bỏ xuống đất, liệu có còn nguyên vẹn và đầy đặn như xưa?

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN