Truyện ngắn:Yêu anh là điều khốn nạn nhất cuộc đời

Truyện ngắn:Yêu anh là điều khốn nạn nhất cuộc đời

Ngày tháng 6.

Lần đầu tiên cô xuất hiện trước anh, Vespa đỏ, tóc buộc cao khoe vầng trán rộng, cánh mũi thon nhỏ, chúm chím cười trừ vì đến muộn.

Anh nhìn liếc qua cô một phần nghìn giây giữa đám đông gần bốn chục người.

Ơ hờ…

Quay đi.

Ngày tháng 7.

Lần thứ hai Cô xuất hiện trước anh

Vẫn tóc buộc cao khoe vầng trán rộng, áo zara màu xanh đậm khoét cổ rất sâu, cô tự thân phát sáng một góc phòng trong tiệc sinh nhật tối.

Anh nhìn cô nhiều giây…

Lại đến muộn!

Tối đó cô cầm ly rượu đứng trước mặt anh, khoé miệng như mỉm cười, cằm chếch 45 độ, giọng như cao ngạo mà không phải:

– Tớ là Thuận An, tớ biết cậu, uống với tớ ly này rồi chúng mình bắt đầu là bạn nhé. Tớ sẽ add facebook cậu!

– Anh chỉ cười, uống ly rượu đầu tiên cùng cô gái, rồi lặng lẽ quan sát tất cả mọi người.

Tiệc tan, có anh bạn mặt đẹp như trai Hàn đưa Thuận An về.

Anh về, chủ động add facebook cô.

Xem lần lượt từng tấm ảnh, từng cái caption.
Một cô nàng Bọ Cạp. Nữ tính, quyến rũ, kiêu hãnh.

Vừa tốt nghiệp một trường quốc tế, học hành cực nghiêm túc, và tiệc tùng cũng rất hết mình.

Vẫn những ngày tháng 7…

Anh không còn giống kẻ thất tình nữa.
Những tin nhắn hàng đêm thả lên trời, nay đã tìm thấy một chỗ dừng chân mới.

– Dậy đi cậu ơi, ông mặt trời đã lên rồi kìa.

– Dậy rồi đây, oa oa. Chào buổi sáng Hải Anh!

Tin nhắn của cô gái này lúc nào cũng (làm ra vẻ) hớn hở. Mỗi lần nhận tin nhắn, Anh lại cười như một gã khờ.

Những tin nhắn nối đuôi nhau mỗi ngày:

– Ngày hôm nay của cậu thế nào…

-…

– Ngày hôm nay của cậu thế nào?

– Tớ vui vì nói chuyện với cậu!

– “Yên ngủ đi, có anh. Em không lo sợ đâu”!(1)

– Sến sẩm quá, chúc cậu ngủ ngon!!!

Anh thay avatar facebook đen mù mịt bằng hình Ma Bư béo cười típ mắt. Status hân hoan: “Đó, là bầu trời sau cơn mưa tươi sáng nhất!”

Những tin nhắn cứ qua lại cho đến một đêm…

Hải Anh đã nói một câu, mà tôi chắc sẽ chẳng bao giờ Anh dám dùng từ ấy để nói lại:

– Thuận An, Tớ yêu cậu!

– Sao, sao lại thế? – cô lắp bắp sau một đoạn dài im lặng…

– Không biết tại sao!… Hải Anh thở dài.

– Mọi thứ quá đột ngột, tớ cần thời gian suy nghĩ.

– Cậu cần bao lâu?

– Cho tớ một ngày được không?

Và cô biến mất suốt nhiều ngày. Không điện thoại, không facebook, không café quán cũ, không tiệc tùng.

Anh không đi tìm.

Cô đột ngột xuất hiện. Tóc cắt ngang vai.

Cô bảo anh: Bắt đền cậu vì tớ đã gầy đi 3kg và xấu xí như này, cậu phải chịu trách nhiệm!

Anh thản nhiên: Tự làm tự chịu.

Ngày thứ mười của tháng 8.

Thuận An nói cười tíu tít trong căn gác nhỏ. Hôm ấy nắng đẹp, cả đống sách vở (đáng ghét) của Thuận An bày kín cái bàn làm việc của anh cũng đẹp lạ.

Khung cửa sổ để mở…

Anh cúi xuống thơm má Thuận An, rồi đặt lên môi cô nụ hôn đã phong kín suốt nhiều năm tháng.

Khi ấy, tôi nhớ rất rõ…

Không còn nắng

Không còn ô cửa để mở

Chỉ còn tiếng thở của hai kẻ cố chấp vừa thừa nhận mình biết yêu nhau…

Từ hôm ấy, Tôi thấy Hải Anh không còn thở dài nữa. Anh nghe “Độc thoại”, “Tàn phai”, “Ngỡ như tình đã quên mình”. Tôi biết, Hải Anh chỉ nghe nhạc buồn lúc vui.

Anh cười nhiều hơn. Lạc quan hơn. Nhưng thời gian của anh cũng dài hơn. Vì bây giờ anh biết đợi chờ.

Thuận An tốt nghiệp, tiếp tục học và đi làm. Một ngày của cô dần gói gọn trong hai chữ “bận rộn”.

Thời gian gặp nhau thưa thớt. Nhưng đêm nào họ cũng gọi điện nói đủ thứ chuyện: Về việc học tiếng Anh của Hải Anh, ông sếp khó tính hay mấy anh chàng cứ thích gây sự chú ý với Thuận An, về con mèo nhà Thuận An gần đây đã béo gấp ba lần con chó phốc. Về Beethoven. Về Gustav Klimt. Về tiết canh. Về thịt chó…

Huyên thuyên, miên man…

Hải Anh đang trong giai đoạn hoàn thành hồ sơ để đi du học. Tôi thấy Anh lưỡng lự.

Thành phố này chưa từng có bất cứ điều gì có thể giữ Anh lại. Tất nhiên, đó là khi Thuận An chưa xuất hiện.

Thời gian như chiếc đồng hồ cát, xuôi ngược cạn kiệt.

Ngày Hải Anh cầm trên tay visa đi Mỹ, Thuận An dõng dạc:

– Tớ hứa, ngày cậu rời khỏi thành phố này. Tớ sẽ bán rẻ tớ cho bất cứ ai!

Không một tiếng thở dài, tôi thấy anh vứt vào ngăn kéo visa Mỹ, vẽ ra một đống kế hoạch cần làm ở Hà Nội.

Những kế hoạch dài hơi và hợp lý.

Một ngày tháng 11.

Đây là Adelaide, Nam Úc.

Adelaide bây giờ đang là mùa hè.

Hải Anh ngồi chống cằm trước ly Gin&Tonic, mắt mơ màng để tận đâu đâu.

“I don’t want to let you down

I don’t want to lead you on

I don’t want to hold you back

From where you might belong…”

Quán café sáng sớm vang lên bài hát nào đó xa lạ..

Thành phố này dang tay đón nhận Hải Anh. Chỉ một tháng sau ngày mưa hôm ấy.

Thuận An nằm trên tay Hải Anh, vẫn kiểu nói dõng dạc quen thuộc:

– Tớ phải yêu thêm một người nữa, nếu tớ muốn bên cậu bình yên và lâu dài. Với những gì tớ có, và những điều tớ vẫn luôn cố gắng. Thì yêu cậu, là điều khốn nạn nhất, thực sự khốn nạn nhất cuộc đời tớ!

Người kia, đã chấp yêu tớ cả khi tớ chỉ yêu cậu.

– Nhưng người ta sẽ không bao giờ tôn trọng cậu, nếu cậu yêu một lúc 2 người, Thuận An hiểu không? Đừng làm xấu đi tâm hồn của mình vì điều gì cả!

Hôm ấy, tôi thấy Hải Anh cười. Nụ cười của mùa thu tự tử.

Ngày… tháng… năm…

Tác giả: PHONG LINH

Ghi chú:

(1) Ru 1 – Quốc Bảo

Xem thêm:

Sources:

Tags:

BÀI LIÊN QUAN