Tản văn: Nhớ

Tản văn: Nhớ

Nơi đất khách, xứ người… mờ mịt chân trời góc bể, bỗng thèm lắm một tô canh bí đỏ trong tay mẹ hiền…

Ảnh minh họa…

Không định hình, những bóng dáng xa xôi nào đó lung linh một sắc màu tinh khôi quá. Tôi thoáng thấy con đò trôi lờ lững trên sông. Chiều chưa nhạt nắng. Đám trẻ chăn trâu mắt lúng liếng cười toe trên những sườn đồi xanh mượt cỏ bờ đê. Quần áo chúng bạc phếch màu nắng gió sờn nâu. Thèm được tung tăng dẫu đôi chút thôi, tháng ngày cộc cằn khô khốc…Còn điều chi đó bâng khuâng khiến ai kia nhìn hoài một ánh mắt trẻ thơ. Phải chăng ngày xưa, cậu bé đáy quần không lành lặn vẫn tung tăng kiếm tìm đám dế đồng khi trưa hè nóng bỏng? Phải chăng giữa màu xanh thăm thẳm của đất trời, vẫn muốn lắng nghe tiếng sáo diều vi vút bay cao – gửi hoài những ước mơ màu huyền thoại… thương thương chi lạ cái thuở xa xăm…

Tôi lại thử tưởng tượng xem, ngoài bờ tre vi vút sau những mái nhà thơm mùi khói rạ bay cao có còn không nỗi đơn độc quen thuộc của những người đàn bà lam lũ, chịu khó? Thật vĩ đại thay, nếu ai không thể nhận ra được điều này: Nơi ấp ủ tháng ngày khôn lớn lại mang dáng hình của biển cả bình yên. Ai biết được sau muôn nỗi nhọc nhằn cơm áo, họ mỉm cười thay những than thở lo toan. Bay cao nữa đi hỡi cánh diều con no gió. Bay đến tận chân trời, mới thảng thốt giật mình nhìn xuống. Xa rồi, tít tắp một mảnh trời bé con nằm trong chiếc chăn thơm mùi bếp rạ.

Lại lăng mình giữa một mảng màu vàng long lanh sắc nắng. Bạt ngàn, trắng xóa… mờ mịt. Rồi tôi cũng tìm được cho mình góc khuất để ngắm nhìn chẳng phải đốm lửa nào đó ngoài khơi. Một màu thôi, trắng xóa. Nhớ chăng, cũng lại là những cơn gió nồm thổi thốc căn nhà nhỏ của quê nghèo. Một đời vấn thế, tất bật với bán buôn và những nỗi nhọc nhằn đã thành quen thuộc. Có bao giờ thấy nước mắt đang rơi thấm từng giọt mồ hôi. Người cứ đem sức lực đánh đố với cuộc đời. Biển ùa ào giấu đi những đắm mê vào nơi nào đó – thẳm sâu lắm, đến bản thân họ cũng vô tình chẳng thể nhận ra…

Sự hi sinh là một điều kì diệu nhất giữa muôn trùng cánh sóng. Tựa hồ mây bay, gió thoảng. Hi sinh và quên đi. Chỉ tồn tại những tháng ngày ấm áp cho tất cả yêu thương. Tôi nép mình vào đám lá khô vừa rơi rớt xuống bên vệ đường. Lại một mùa đông, và sẽ tiếp nối mùa xuân, mùa hạ… Ai lãng quên những điều hiển nhiên giữa thăng trầm cuộc sống? rồi cũng bàng hoàng, ngỡ ngàng, sợ hãi… phải rời xa…

Tôi có lúc đã tự mình tô vẽ quá nhiều đường nét cho những thứ mà tôi nhìn thấy ngoài lẽ sống này. Nhưng, rồi bất chợt nhận ra bao nhiêu điều chân chất nhất nơi chốn quê xa, có mẹ lặng yên mỗi ngày ngóng chờ đứa con bướng bỉnh trở về. Nơi đất khách, xứ người… mờ mịt chân trời góc bể, bỗng thèm lắm một tô canh bí đỏ trong tay mẹ hiền.

Xem thêm:

Sources:

BÀI LIÊN QUAN