Tản văn: Cho ngày đầy nắng

Tản văn: Cho ngày đầy nắng

Tản văn “Cho ngày đầy nắng” gửi đến những ai đang đau khổ vì tình yêu thì hãy nghĩ đến rằng hạnh phúc đang chờ ta phía trước… và hạnh phúc đâu chỉ tình yêu của một người nào đó đã rời bỏ ta mang lại… 

mùa đông hạnh phúc, Cho ngày đầy nắng

Sáng thức dậy thấy chói lóa nơi con mắt. Thì ra những ánh nắng yếu ớt đang xen qua những kẻ hở nhỏ đùa vui với mình vào ngày mới đến.

Hôm nay mình không nghe tiếng chuông báo thức, sợ điện thoại bị hư hay sao ấy, mình vội vàng quơ tay tìm nhưng không thấy. Đứng phắt dậy, lục tung mọi thứ thì thấy chiếc điện thoại cùi bắp nằm ngoan hiền trên giá sách.

Chưa đến giờ báo thức, nhưng thôi hôm nay mình dậy sớm một bữa, mở toang cửa sổ đón ánh nắng, đón cơn gió vào nhà. Khởi động tay chân bằng việc gấp chăn mền, gấp giường, quét nhà… Sau đó là nấu cơm mang đi cho buổi trưa.

Cá kho khế, đậu hũ sốt cà… Hôm nay mình làm biếng nấu canh nên ăn vậy thôi.

*

Chiều qua đi làm về quên rút đồ vô, tối mưa ầm ầm, mình vội vàng chạy ra rút đồ, ướt sũng. Đồ cũng thấm nước nên ẩm ẩm…

Ngồi hong tóc và chát chít. Tự nhiên mất mạng, hết chát chít, hết đọc tin, hết blog, bờ lác… Tóc chưa kịp khô nhưng đèn thì phải tắt cho nhóc em ngủ nên không thể đọc sách được. Một mình ngồi trong bóng tối chơi xếp bài, nghe mưa tơi tả ngoài hiên thấy lạnh lẽo đến sợ. Quyết định đi ngủ mặc dù tóc chưa khô hẳn.

Đêm qua mơ thấy gì cũng chẳng nhớ, thề là không nhớ được hôm qua mình mơ thấy gì… Mà thôi cũng cố nhớ làm gì, giấc mơ như phù du thôi.

*

Đi tắm, mình thích tắm buổi sáng. Mát và dễ chịu. Nhưng mấy hôm nay trời se se lạnh, đụng đến nước muốn nổi da gà luôn nhưng dù sao cũng phải tắm.

Tắm xong ra rờ mớ đồ bị ướt mưa, vẫn còn ẩm đem ra phơi thấy nắng nhạt nhòa vương trêm mái tóc ướt mềm ấm áp. Cười vu vơ.

Đi làm, hôm nay thấy vui là lạ, mọi cảm xúc đều mới. Đi đường mà cười vu vơ hoài giống như con khùng á.

Đã thế lại còn hồi tưởng lại những kí ức cũ mèm nữa chứ. Nhìn nắng lại nhớ thời đi học cấp 3, nắng cháy mái tóc dài vàng hoe, nắng cháy chiếc áo gile bạc màu, nắng soi lên tà áo dài trắng lấp lánh.

Nhìn dòng người bon chen vội vàng, tự nhiên thấy buồn cười thế rồi lại cười. Con người cứ phải lẩn quẩn trong vòng xoay cuộc sống: đi làm – kiếm tiền – phục vụ nhu cầu sinh hoạt – kết nối – phục vụ cho nhu cầu cảm xúc… Ôi một mớ bòng bong.

Nghĩ cũng thiệt ngộ, mình cũng thế thôi, như bao người đấy thôi… Nên có lẽ đang tự cười mình. Nụ cười vu vơ.

*

Chạy trên con đường vắng lơ thơ vài chiếc xe như những chiếc là còn sót đọng cuối mùa thu. Lại nghĩ đến trung thu sắp tới, có nhiều hoạt động muốn tham gia, nhiều nơi muốn đến nhưng mình thì cứ bị kìm hãm trong chính cái vòng luẩn quẩn của mình.

Nhiều khi thấy bức bí, thấy ngột ngạt, thấy mình như muốn phát điên, muốn vùng vẫy, phản kháng chính mình. Nhưng rồi lại đâu vào đấy. Nghĩ đến những điều tốt đẹp thì mọi điều tốt đẹp sẽ đến!

*

Quẹo vài hẻm, đường trơn quá, té 1 cái rầm… Nhanh chóng phi ra khỏi xe, người vẫn an toàn, không vướng lấy một hạt cát. Nhìn cái xe chỏng chơ, quay đơ cười thầm “May mắn quá”.

Rồi tỉnh queo như chưa hề có chuyện gì xảy ra, dựng xe lên chạy tiếp. Vừa đi vừa nghĩ, may chán, mình may mắn chán..

Cách nghĩ này cực kỳ hiệu quả. Khi gặp chuyện xui xẻo, gặp đau khổ, vấp ngã mình vẫn thường nghĩ vậy. Thử làm một phép so sánh nhỏ với những gì mình đã trải qua so với những con người còn bất hạnh gấp trăm ngàn lần thì sẽ tự nhận thấy mình vẫn còn may mắn và hạnh phúc lắm..

Hãy chịu khó quan sát một tí thì chúng ta sẽ thấy chúng ta hạnh phúc, may mắn hơn rất nhiều mảnh đời ngoài kia.

Cho những ai còn cha mẹ thì hãy nghĩ đến những mảnh đời mồ côi… mà để yêu những gì ta đang có.

Cho những ai gặp khó khăn trong cuộc sống thì hãy nghĩ đến những mảnh đời đói rách, nhưng mảnh đời tàn phế… mà để thấy chúng ta đã may mắn lắm rồi.

Cho những ai đang đau khổ vì tình yêu thì hãy nghĩ đến rằng hạnh phúc đang chờ ta phía trước… và hạnh phúc đâu chỉ tình yêu của một người nào đó đã rời bỏ ta mang lại…

Viết cho ngày đầy nắng!

Tác giả: Lâm Tịnh Vân

Xem thêm:

Sources:

Tags:

BÀI LIÊN QUAN